Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lê Phan Hiếu Anh
Đăng bởi Lê Phan Hiếu Anh vào 12/03/2022 12:14
Những mờ ảo lung linh huyền thoại
Sa Pa chiều trở buốt
Tản vào lòng người những hơi sương nặng trịch…
Không biết giữa anh và em
Có còn nhớ Sa Pa khẽ khàng xưa vẹn tròn
Những ngày đôi mắt còn xanh biêng biếc
Vạch cơn rét nhìn Sa Pa hoang sơ.
Em đừng tìm nữa em
Sa Pa giờ vẫn vậy!
Vẫn là lớp lớp ruộng bậc thang len dài đến vô tận
Từng dòng người cần mẫn từ Tả Phìn, Cát Cát
Chỉ mong sớm đến ngày chợ phiên
Lại mang nền văn hoá bao đời ra giao hảo.
Vẫn là thị xã nhỏ nằm ngoan giữa lòng đồi núi
Ngoằn ngoèo ngàn cung đường xuôi mãi
rồi cũng gặp lại nhau
Sa Pa của anh và em cuốn hồn người đi hoài không mỏi
Vì sẽ về với nhau dù lỡ lạc giữa muôn trùng.
Vẫn là tiếng khèn phảng phất trong bảng lảng khói mây
Người ở đây giỏi thật em nhỉ!
Từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên
Họ có thể chưa được dịp chạm vào những nhạc cụ đắt tiền
Nhưng luôn biết gìn giữ bản sắc từ trong tiềm thức.
Vẫn là “Làng Nướng” mỗi khi trời buông đêm xuống
Mình đợi chờ đến mỏi mòn phần xông khói nồng thơm
Sa Pa thật vô ý
Nỡ làm anh và em cãi nhau vì tên món ăn nào!
Vẫn là váy áo đậm sắc màu dân tộc
Cô thiếu nữ thẹn thùng làm em ghen
Nhưng em ơi
Nếu yêu anh, xin em hãy yêu màu áo ấy
Như luôn yêu nền văn hoá ruột rà với mình.
Vẫn là tiếng trẻ tập chơi trò Tù Lu nô nức
Chợt thằng bé cặm cụi trên tờ giấy
viết những dòng “Ngày mai...”
Hồn nhiên khoe với anh… “Cháu vừa vào lớp Một”
Từng nhem nhuốc không lem mờ mắt sáng.
Sa Pa của chúng ta vẫn vậy…
Dẫu mai này anh và em trót lãng quên nhau
Thì xin vẫn mãi yêu thương miền đất ấy
Như luôn yêu Đất Nước cho ta tìm thấy nhau trong đời!