Thơ » Trung Quốc » Trung Đường » Lưu Vũ Tích » Thi
巫峽蒼蒼煙雨時,
清猿啼在最高枝。
個里愁人腸自斷,
由來不是此聲悲。
Vu Giáp thương thương yên vũ thì,
Thanh viên đề tại tối cao chi.
Cá lý sầu nhân trường tự đoạn,
Do lai bất thị thử thanh bi.
Kẽm núi Vu mưa khói mênh mông
Vượn hú trên những cành cây cao thanh thoát
Nỗi buồn (trong từng người) làm ruột muốn đứt
Tuy không chỉ bởi những tiếng kêu sầu não đó
Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 19/11/2006 14:06
Kẽm Vu mưa khói mênh mông
Chóp cây vượn hú giọng đồng nao nao
Tiếng kêu sầu não biết bao
Ruột như muốn đứt buồn nào vượt hơn.
Vu Giáp xanh xanh mưa khói pha,
Vượn trong giọng hót mút cây già.
Trong thôn người hận lòng như cắt,
Bỡi chẳng gì bằng tiếng xót xa.
Gửi bởi Nguyễn phước Hậu ngày 05/07/2009 03:02
Xanh hẽm Vu mưa khói phủ màu
Vượn kêu thảm thiết tuốt cành cao.
Lòng người trong xóm đau như cắt
Buồn có chi hơn đấy tiếng sầu.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 28/05/2016 06:55
Kẽm Vu xanh mưa rơi, khí núi
Trên cành cao vượn hú bi ai
Nơi đây buồn đứt ruột rồi
Đâu cần tiếng hú càng khơi nỗi sầu.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 03/10/2018 19:36
Vu Giáp xanh xanh mưa khói phủ
Cành cao vượn hót nỉ non sầu
Lòng ai tan nát ra từng đoạn
Có phải là do tiếng hú đâu
Gửi bởi Trần Đông Phong ngày 23/05/2021 02:01
Hẻm Vu mờ mịt lúc mưa khói
Vượn hú trong veo cành tít cao
Buồn nẫu trong người ruột tự đứt
Tới nay còn có tiếng nào buồn như.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 21/04/2022 19:16
Kẽm Vu mưa núi khói mênh mông
Vượn hú cành cao thanh thoát lồng.
Buồn thảm từng người làm ruột đứt,
Phải đâu những tiếng não sầu lòng.