Không thể nào không ngợi ca
Không thể nào không hát mừng
Bà mẹ Việt Nam anh hùng
Ngồi trên ghế cũng giết giặc

Con không biết mẹ tên gì?
Nhưng có hề chi!
Khi con biết mẹ: người phụ nữ bình dị
Chiến đấu rất ngoan cường
Dũng cảm và mưu trí
Mẹ ngồi trên chiếc ghế
Vẻ mặt vẫn bình thường
Nhưng lòng rực lửa căm hờn
Vì sự nghiệp Tổ quốc
Vì tương lai dân tộc
Mẹ càng thêm sức mạnh
Vì con cháu mai sau
Mẹ giàu lòng dũng khí
Mẹ ngồi trên chiếc ghế
Như vách núi hùng vĩ
Lệnh mẹ ra khe khẽ:
Im lặng! Im lặng!
Hãy chờ một phút
Hãy đợi một giây
Tất cả nín thở nhắm thẳng về một hướng
Lệnh một tiếng: Bắn!
Hỡi ôi! Một tiếng nói khe khẽ
Mà chấn động cả núi sông
Một câu nói nhè nhẹ
Mà biển động sóng gầm
Một tiếng nói khe khẽ
Trong khoảnh khắc quân thù đã tiêu tan
Mẹ ngồi trên chiếc ghế
Một tiếng nói khe khẽ
Mà cả lớp người không muốn nô lệ
Cầm vũ khí đứng vùng lên
Chẳng sợ lửa đạn cung tên
Xông vào quân Mỹ hung tàn cướp nước
Giết! giết! giết sạch!

Cả trái đất đứng dậy ngợi ca
Cả vũ trụ cất cao tiếng hát
Bà mẹ bị áp bức của loài người
Ngồi trên ghế cũng giết giặc


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)