Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lưu Quang Vũ
Đăng bởi Vanachi vào 14/02/2007 07:04
Áo cũ rồi, mỗi ngày thêm ngắn
Chỉ đứt sờn màu bạc hai vai
Thương áo cũ như là thương ký ức
Đựng trong hồn cho mắt phải cay cay.
Mẹ vá áo mới biết con chóng lớn
Mẹ không còn nhìn rõ chỉ để xâu kim
Áo con có đường khâu tay mẹ vá
Thương mẹ nhiều con càng yêu áo thêm.
Áo đã ở với con qua mùa qua tháng
Cũ rồi con vẫn quý vẫn thương
Con chẳng nỡ mỗi lần thay áo mới
Áo dài hơn thấy mẹ cũng già hơn.
Hãy biết thương lấy những manh áo cũ
Để càng thương lấy mẹ của ta
Hãy biết thương những gì đã cùng ta sống
Những gì trong năm tháng trôi qua...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi meomeo16 ngày 24/03/2010 08:33
Đây là một bài thơ vô cùng sâu sắc. Từ một manh áo cũ, mà liên tưởng đến mẹ, biết thương mẹ khi phải ngồi vá áo cho minh, thương mẹ mỗi ngày một già thêm, thứ tình cảm mà ở thời hiện đại ít ai có vì quá đầy đủ rồi. Rộng hơn là tác giả còn nói:
" Hãy biết thương những gì đã cùng ta sống
Những gì trong năm tháng trôi qua..."
Cái gì cũng sẽ mất đi, chỉ còn thời gian là còn mãi. Mẹ cũng vậy, mẹ đang già đi rồi...