白頭吟

錦水東北流,
波蕩雙鴛鴦。
雄巢漢宮樹,
雌弄秦草芳。
寧同萬死碎綺翼,
不忍雲間兩分張。
此時阿嬌正嬌妒,
獨坐長門愁日暮。
但愿君恩顧妾深,
豈惜黃金買詞賦。
相如作賦得黃金,
丈夫好新多異心。
一朝將聘茂陵女,
文君因贈白頭吟。
東流不作西歸水,
落花辭條羞故林。
兔絲固無情,
隨風任傾倒。
誰使女蘿枝,
而來強縈抱。
兩草猶一心,
人心不如草。
莫卷龍須席,
從他生網絲。
且留琥珀枕,
或有夢來時。
覆水再收豈滿杯,
棄妾已去難重回。
古來得意不相負,
只今惟見青陵臺。

 

Bạch đầu ngâm

Cẩm thuỷ đông bắc lưu,
Ba đãng song uyên ương.
Hùng sào Hán cung thụ,
Thư lộng Tần thảo phương.
Ninh đồng vạn tử toái ỷ dực,
Bất nhẫn vân gian lưỡng phân trương.
Thử thì A Kiều chính kiều đố,
Độc toạ Trường Môn sầu nhật mộ.
Đãn nguyện quân ân cố thiếp thâm,
Khởi tích hoàng kim mãi từ phú.
Tương Như tác phú đắc hoàng kim,
Trượng phu hiếu tân đa dị tâm.
Nhất triêu tương sính Mậu Lăng nữ,
Văn Quân nhân tặng “Bạch đầu ngâm”.
Đông lưu bất tác tây quy thuỷ,
Lạc hoa từ điều tu cố lâm.
Thố ty cố vô tình,
Tuỳ phong nhiệm khuynh đảo.
Thuỳ sử nữ la chi,
Nhi lai cưỡng oanh bão.
Lưỡng thảo do nhất tâm,
Nhân tâm bất như thảo.
Mạc quyển long tu tịch,
Tòng tha sinh võng ty.
Thả lưu hổ phách chẩm,
Hoặc hữu mộng lai thì.
Phúc thuỷ tái thu khởi mãn bôi,
Khí thiếp dĩ khứ nan trùng hồi.
Cổ lai đắc ý bất tương phụ,
Chỉ kim duy kiến Thanh Lăng đài.

 

Dịch nghĩa

Dòng nước như gấm trôi về đông bắc
Trên sóng chấp chới đôi uyên ương
Con trống đậu trên cây ở Hán cung
Con mái đùa trong cỏ thơm đất Tần
Thà cùng nhau chết vạn lần, nát lông cánh
Chứ không chịu chia lìa nhau trong mây
Khi A Kiều trong cơn ghen thủa ấy
Ngồi một mình buồn ngày tàn ở Trường Môn
Chỉ mong ơn vua thương tới nàng hơn
Há tiếc hoàng kim mua từ phú
Tương Như làm phú được hoàng kim
Trượng phu ưa mới sinh lòng khác
Một sớm muốn cưới cô gái Mậu Lăng
Văn Quân nhân tặng “Bạch đầu ngâm”
Nước đã về đông chẳng quay lại hướng tây
Hoa lìa cành thẹn với rừng cũ
Cỏ thố ty vốn vô tình
Theo gió mà ngả nghiêng
Ai xui khiến dây cỏ nữ la
Tìm tới quấn quýt không rời
Hai loài cỏ, chung một tấm lòng
Lòng người sao chẳng như cỏ ấy
Đừng cuốn chiếc chiếu long tu (râu rồng)
Mặc cho tơ nhện chăng đầy
Hãy để lại chiếc gối hổ phách
Biết đâu sẽ có lúc về trong giấc mơ
Nước đổ đi rồi, há thu lại đầy chén sao
Chàng khinh bạc bỏ thiếp đi, khó mà quay lại
Xưa nay khi đắc ý, không ruồng rẫy nhau
Giờ chỉ còn thấy đài Thanh Lăng mà thôi

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của (Không rõ)

Sông Cẩm chảy về đông,
Uyên ương giữa sóng vần.
Trống đậu cây cung Hán,
Mái đùa cỏ đất Tần.
Thà chết vạn lần lông cánh nát,
Trong mây quyết chẳng chịu lìa thân.
A Kiều ngày ấy lòng ai oán,
Trường Môn chiều vãn dạ bần thần.
Những mong mưa móc thêm nồng thắm,
Mua lấy thơ văn chẳng ngại ngần.
Tương Như được vàng nhờ thừ phú,
Sớm Sở tối Tần sinh dị tâm.
Mậu Lăng hồng phấn những toan cưới,
Văn Quân nhân tặng Bạch đầu ngâm.
Về đông nước chẳng về tây được,
Rừng xưa hoa thẹn rụng âm thầm.
Thố ti vốn vô tình,
Mặc gió đưa lay lắt.
Ai xui cành nữ la,
Bên hoa đến quấn chặt.
Lòng hoa còn thủy chung,
Lòng người chẳng son sắt.
Long tu chiếu cũ xin đừng cuốn,
Mặc cho tơ nhện đến giăng đầy.
Hổ phách gối xưa hãy giữ lại,
Trong mơ có lúc lại về đây.
Bỏ vợ mà đi khôn trở lại,
Đổ nước vớt lui há được đầy ?
Xưa nay đắc ý không ruồng rẫy,
Thanh Lăng duy chỉ thấy đài đây.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
45.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của (Không rõ)

Sông Gấm theo dòng đông bắc trôi,
Uyên ương sóng vỗ giạt đôi trời.
Cung Hán chim chồng mê xây tổ,
Cỏ Tần chim vợ nhởn nhơ chơi.
Dù chết muôn lần tan nát cánh,
Chẳng lìa đôi ngả giữa tầng mây.
A Kiều thuở xưa mang hận tình,
Trường Môn vò võ mái đầu xanh.
Lưu quân không vấn vương tình cũ,
Tao khang hai chữ tiếc chi vàng.
Tương Như nhờ phú đợc tiếng tăm,
Nam nhân tâm bạc dễ thay lòng.
Mậu Lăng thiếu nữ sinh tình ý,
Văn Quân nâng bút Bạch đầu ngâm.
Nước trôi đông không về tây nữa,
Hoa lìa cành thẹn với rừng xưa.
Dây tơ hồng vô tình,
Mặc gió lay nghiêng ngả.
Xui chi cành nữ la,
Mải bên nhau quấn quýt.
Cây cỏ còn tình chung,
Sao con người lại không.
Đừng cuốn chiếc chiếu long,
Nhện giăng chẳng bận lòng.
Ghìn giữ gối hổ phách,
Hẹn trong mộng tương phùng.
Bát nước đổ hớt sao cho trọn,
Người đi rồi không dễ hồi tâm.
Từ xưa đắc ý không phụ nghĩa,
Thanh Lăng trần thế có bao lần.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn phước Hậu

Dòng sông Cẩm chảy về đông bắc
Xô cặp uyên ương lớp sóng đào
Mái lộng cỏ Tần thơm phảng phất
Trống trên cung Hán đỉnh cây cao.
Nát lông cánh, vạn lần cùng chết
Hơn ở trong mây rẻ cánh nhau.
Còn nhớ A Kiều ghen thuở nọ
Trường môn chiều xuống lặng ngồi sầu
Ngắm trăng lòng ước hầu bên chúa.
Xưa phú từ mua cuộc sống giàu
Làm phú Tương Như sung túc hẳn
Đàn ông chuộng mới đổi thay mau.
Mậu Lăng một sớm tâm tình hợp
Nhỏ lệ Văn Quân phú Bạch đầu
Nước chẳng về đông, tây cuộn mãi
Lá lìa cành rụng chốn rừng sâu.
Cỏ thố ti vô tình
Cuốn mình theo chiều gió
Cùng với nữ la cành
Quấn quanh dù bão tố
Hai cỏ một tâm tình
Lòng người thua cây cỏ.
Chiếu long tu trải đó
Cho tơ nhện giăng mành.
Giữ gìn gối hổ phách
Về lại thuở mơ lành.
Thôi đành ! nước đỗ hốt đầy sao?
Phụ thiếp đuổi đi, khó lại nào.
Tự cổ được thời, không xứng vợ
Đến nay chỉ thấy gác Thanh sầu.

25.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của mailang

Sông Cẩm đông bắc xuôi,
Uyên Ương sóng dạt đôi,
Trống đậu cây cung Hán,
Cỏ Tần thơm mái chơi.
Thà chết vạn lần tan lông cánh,
Chẳng chịu chia lìa giữa đám mây.
A Kiều thưở ấy quen quá đỗi,
Riêng tựa Trường Môn sầu xẩm tối.
Chỉ nguyện ơn vua rủ lòng trông,
Từ phú nghìn vàng mua không hối,
Đàn ông ham mới dễ thay lòng.
Một sớm Mậu Lăng toan nạp thiếp,
Văn Quân, Bạch Đầu ngâm tặng chồng.
Nước đã về đông, tây chẳng đổi,
Vườn cũ , nhành xưa thẹn rụng bông.
Dây thố ti vô tình,
Phất phơ theo gió thổi,
Ai khiến cành nữ la,
Đến ôm vòng chắc mối,
Hai loại cỏ một lòng.
So người có khác nỗi,
Long tu chớ cuốn vội,
Cho màng nhện giăng đầy,
Để yên hổ phách gối,
May mộng sẽ về đây.
Há thu đầy nước đổ ra ngoài,
Bỏ vợ đi rồi khó tái lai.
Thích nhất xưa nay đừng phụ rẫy,
Ngày nay chỉ thấy Thanh Lăng đài.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Minh

Dòng sông Cẩm chảy về đông bắc
Đôi uyên ương sóng giạt lung tung
Hán cung con trống vẫy vùng
Cỏ thơm con mái đuà trong đất Tần
Thà cùng chết vạn lần tan nát
Chứ không cam chia cắt giữa mây
A Kiều lúc ấy ghen đầy
Trường Môn vò võ ngồi ngây tháng ngày
Mong ơn vua có ngày đoái tưởng
Nào tiếc tiền tưởng thưởng nhà văn
Tương Như bán phú lấy vàng
Nảy ham của lạ, phụ tình duyên xưa
Mậu Lăng gái tính đưa làm thiếp
Nàng Văn Quân bèn viết Bạch Đầu
Nước xuôi không dễ quay đầu
Lìa cành hoa rụng vẫn sầu rừng xưa
Dây thố ti vốn vô tính đó
Theo gió thì nghiêng ngả theo chiều
Nữ la ai khiến biết yêu
Thân dây quấn chặt ra điều thuỷ chung
Hai loài ấy cùng chung một nết
Lòng người không được hệt cỏ cây
Chiếu long tu, đừng có thay
Mặc cho mạng nhện giăng đấy ở trên
Gối hổ phách cũng nên giữ lại
May ra còn có lúc chiêm bao
Chén nước đổ, vớt được sao?
Vợ mà đã bỏ dễ nào còn ơn
Xưa nay đắc ý keo sơn
Thanh Lăng chỉ thấy gác son bây giờ.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Hàn Quốc Vũ

Về đông bắc sông gấm trôi
Sóng đôi chấp chới như lời uyên ương
Hán cung con trống cây vương
Đất Tần con mái cỏ hương thơm đùa
Thà nát lông, nát cánh xưa
Chết rồi xa chịu chẳng ưa mây tàn
A Kiều ghen héo ruột gan
Trường Môn một tấm ngày tan buồn phiền
Mong vua mưa móc phận hèn
Thơ văn nào tiếc những phen mua về
Tương Như nhờ phú người mê
Đàn ông đổi dạ lê thê có vàng
Muốn là cưới gái Mậu Lăng
“Bạch đầu ngâm” ấy Văn Quân tặng chồng
Chẳng lại tây, nước về đông
Hoa lìa cành thẹn với rừng khi xưa
Vô tình cỏ thố ty chưa
Mà nghiêng ngả gió, mà đưa gió vờn
Nữ la quấn quýt vui buồn
Dù cho bão tố tâm hồn có nhau
Hai loài cỏ như tâm đầu
Mà sao người chẳng vẹn màu sắt son
Xin ai đừng cuốn chiếu rồng
Để cho tơ nhện ở không giăng đầy
Để dành gối hổ phách đây
Mai sau có lúc ngọt dài trong mơ
Đổ chi chén nước đến giờ
Hốt sao cho được ngẩn ngơ mận đào?
Chàng khinh thiếp, khó lại nào
Xưa nay được thế bỏ nhau ai đành
Keo sơn cho đến đầu xanh
Giờ còn thấy đó đài Thanh Lăng mà.

15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời