Đình phô đằng đẵng ngựa dừng chân,
Nỗi mẹ con, rày gửi sứ quân.
Nhớ Hán, lòng còn đan một tấm,
Thương Lăng, đầu đã bạc mười phân.
Niềm trung hiếu, khôn hai vẹn,
Hội công danh dễ mấy lần.
Mệnh thiếp già này bao nỡ tiếc!
Về thì khuyên nó nghĩa quân thần.


Sách Minh đô sứ của Lê Trọng Hàm nói bài thơ này của Lê Thánh Tông. Hai câu 5 và 6, vua chưa làm xong, thám hoa Nguyễn Quý Đức liền sáng tác giúp vua, nguyên văn: “Chăm điều trung hiếu khôn hai vẹn, Gặp hội công danh dễ mấy lần!” Vua khen hay và ban thưởng hai nén bạc.

Bài thơ tả việc mẹ Vương Lăng (lúc ấy bà bị Hạng Võ bắt giam để dụ con bà ra hàng) đã bảo sứ giả của con hãy vững lòng thờ Hán. Sau đó bà dùng gươm tự tử cho con yên lòng.

Bản chép trong Hương vườn cũ:
Lời mẹ Vương Lăng tiễn sứ thần

Đường mai đằng đẵng ngựa dời chân,
Nghĩa mẹ con nầy gởi sứ quân.
Nhớ Hán lòng còn son một tấm,
Thương Lăng tóc đã bạc mười phân.
Chăm bề trung hiếu không hai vẹn,
Gặp hội công danh dễ mấy lần.
Canh cánh mong con tròn nghĩa cả,
Lá vàng thân mụ sá chi thân
.
Bản chép trong Văn đàn bản giám:
Đình phô đằng đẵng ngựa rời chân,
Nỗi mẹ con này gửi sứ quân.
Nhớ Hán niềm còn đan một tấm,
Thương Lăng tóc đã bạc mười phân.
Chăm bề trung hiếu khôn hai vẹn,
Gặp hội công danh dễ mấy lần.
Mệnh mẹ lá vàng dầu mỏng mỏng,
Về thời nhận kỹ nghĩa quân thần.


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]