Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lê Minh Quốc » Tôi vẽ mặt tôi (1994)
Đăng bởi Nguyễn Dũng vào 29/04/2010 09:52
Ngọn đèn đường vàng úa
tôi thọc hai tay vào túi quần nghe chó sủa
buồn như nghe tiếng kinh cầu
tôi đêm nay vừa tròn ba mươi tuổi
bèn ngửa cổ lên trời
hát tặng tôi bài tình ca cũ rích
người đàn bà ngồi soi lại nhan sắc
tì những tờ giấy bạc nhầu nát
sao chân dung em thăm thẳm màu đen
tôi treo đời tôi vào giữa ngực em
sợi tóc em đen như chiếc roi đen
siết cổ tôi nghẹt thở
tôi thở ra thi hứng màu đen
là những vần thơ xứng đáng dán cột đèn
như khẩu hiệu bon chen
rằng thi sĩ không bao giở nói láo
tôi ca ngợi em bằng thơ tình từng đăng trên báo
ngôn ngữ đen như màu mây
từng dòng chữ không có dây kẽm gai
và tôi lợm giọng
tôi rửa miệng bằng cách giả vờ nói ngọng
đọc bài diễn văn in trong sách giáo khoa
hoặc in giữa trang thơ của báo văn nghệ
âm điệu nhịp nhàng như cả một thế hệ
cầm súng vượt trường sơn
tôi buồn tình soi mặt xuống dòng sông
hỡi thằng con trai xanh biếc tuổi đời
thèm ly khai ánh sáng mặt trời
thèm ly dị tình nhân trong quá khứ
thèm ly hôn với điệp trùng ngôn ngữ
lấp lánh ánh hào quang
tôi ném tôi, tôi rơi xuống dòng sông
ngọn đèn đường soi vào bốn ngàn năm hiu hắt
soi qua bình minh sẽ thấy đời mình
tôi ném thơ ca vùi dưới đất
sẽ mọc lên cây tự do
mọc lên những mối tinh đẹp nhất
như Trương Chi Mỵ Nương hoặc Chí Phèo Thị Nở
tôi đêm nay hân hoan nằm trên cỏ
hoan lạc với thơ rên siết tiếng hoan hô
từng ngôi sao sắp tắt đứng buồn xo...