Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Lê Khắc Cẩn
Đăng bởi Vodanhthi vào 04/03/2011 20:18
琴堂聲聞幾經秋,
更自山防上帝州。
舊院李桃逢勝餞,
前途梅柳護英遊。
無窮局事看行止,
不盡人情係去留。
醉罷春亭相暫別,
江山佇望一回頭。
Cầm đường thanh vấn kỷ kinh thâu,
Cánh tự Sơn Phòng thượng đế châu.
Cựu viện lý đào phùng thắng tiễn,
Tiền đồ mai liễu hộ anh du.
Vô cùng cục sự khan hành chỉ,
Bất tận nhân tình hệ khứ lưu.
Tuý bãi Xuân Đình tương tạm biệt,
Giang sơn trữ vọng nhất hồi đầu.
Gặp gỡ nhau ở công sở, cùng đàn hát đã mấy mùa thu rồi,
Nay lại từ Sơn Phòng trở lại nơi đế đô (cố đô Thăng Long).
Ở viện cũ nơi ông làm việc, nay cây mận cây đào cũng như vẫy tiễn,
Trên đường cây mai cây liễu cũng như giúp bậc anh hào công du.
Bao nhiêu việc đời đang nhìn theo bước chân ông đi, ông dừng,
Tình người vô cùng quyến luyến lúc ông ra đi cũng như lúc lưu lại.
Hết say, từ Xuân Đình này ta tạm biệt nhau,
Cách núi sông, rồi nhớ nhung lâu thì ngoái đầu lại.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vodanhthi ngày 03/03/2011 20:18
Cầm đường cùng hát mấy mùa thu,
Nay tự Sơn phòng về đế đô.
Đào mận tiễn đưa người cố cựu,
Liễu mai chào đón khách giao du.
Đáng làm đáng nghỉ tùy thời sự,
Tình ở tình đi tỏ trượng phu.
Tỉnh rượu Xuân Đình ta tạm biệt,
Xa xôi thương nhớ hãy quay đầu.
Gửi bởi Vodanhthi ngày 04/03/2011 17:19
Ở phần dịch xuôi, nhà xuất bản Hải Phòng dịch tựa bài thơ là “Say tiễn Sơn phòng sứ Nguyễn Tuân Nhất về kinh“, với chú thích như sau:
"Nguyễn Tuân Nhất: Người xã Tang Trử, huyện Gia Lâm, nay thuộc ngoại thành Hà Nội. Ông đậu cử nhân khoa Đinh mão (1847) thời Tự Đức, bổ làm Tri huyện Thọ Xương của Hà Nội, rồi thăng Đồng tri phủ Thuận Thành thuộc Bắc Ninh, kiêm chức Sơn phòng sứ."
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 10/03/2019 10:36
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 22/11/2019 10:33
Cầm đường gặp gỡ mấy thu rồi,
Trở lại Sơn Phòng đô đế thôi.
Đào mận viện xưa như vẫy tiễn,
Liễu mai cũng giúp bậc anh hào.
Ông đi ông đứng đời nhìn bước,
Tình ở tình đi quyến luyến cao.
Say hết Xuân Đình ta tạm biệt,
Non sông xa cách nhớ quay đầu.