Thơ » Nga » Konstantin Simonov
Я, перебрав весь год, не вижу
Того счастливого числа,
Когда всего верней и ближе
Со мной ты связана была.
Я помню зал для репетиций
И свет, зажженный, как на грех,
И шепот твой, что не годится
Так делать на виду у всех.
Твой звездный плащ из старой драмы
И хлыст наездницы в руках,
И твой побег со сцены прямо
Ко мне на легких каблуках.
Нет, не тогда. Так, может, летом,
Когда, на сутки отпуск взяв,
Я был у ног твоих с рассветом,
Машину за ночь доконав.
Какой была ты сонной-сонной,
Вскочив с кровати босиком,
К моей шинели пропыленной
Как прижималась ты лицом!
Как бились жилки голубые
На шее под моей рукой!
В то утро, может быть, впервые
Ты показалась мне женой.
И все же не тогда, я знаю,
Ты самой близкой мне была.
Теперь я вспомнил: ночь глухая,
Обледенелая скала...
Майор, проверив по карманам,
В тыл приказал бумаг не брать;
Когда придется, безымянным
Разведчик должен умирать.
Мы к полночи дошли и ждали,
По грудь зарытые в снегу.
Огни далекие бежали
На том, на русском, берегу...
Теперь я сознаюсь в обмане:
Готовясь умереть в бою,
Я все-таки с собой в кармане
Нес фотографию твою.
Она под северным сияньем
В ту ночь казалась голубой,
Казалось, вот сейчас мы встанем
И об руку пойдем с тобой.
Казалось, в том же платье белом,
Как в летний день снята была,
Ты по камням оледенелым
Со мной невидимо прошла.
За смелость не прося прощенья,
Клянусь, что, если доживу,
Ту ночь я ночью обрученья
С тобою вместе назову.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 07/12/2017 09:04
Lật tấm lịch cả năm tìm chẳng thấy
Cái ngày đầy hạnh phúc ấy đâu
Ngày mà bao niềm tin gần gũi
Tôi và em gắn bó cùng nhau
Anh nhớ lắm căn phòng diễn tập
Anh cố tình thắp ngọn đèn lên
Em thầm thì, không, không thể được
Trước mọi người, như thế, không nên
Áo choàng sao của em từ bài kịch cũ
Và roi gân bò nữ kỵ sĩ trong tay
Em vội vàng chạy từ sàn diễn
Lao tới anh như lướt gót giày
Chẳng phải lúc đó đâu. Cũng có thể mùa hè
Anh có giấy trong tay ngày nghỉ phép
Anh bên cạnh em từ lúc tinh mơ
Chuyến xe hành suốt đêm cùng cực
Khi em hãy còn nửa mơ, nửa tỉnh
Bàn chân không lao vội khỏi giường
Đến bên anh, ôm ghì úp mặt
Vào áo khoác của anh lấm bết bụi đường
Mạch gân xanh trên cổ, dưới tay anh
Thấy nhịp đập sao mà nhanh thế
Buổi sáng ấy có thể lần đầu
Anh cảm thấy em là người vợ
Nhưng không phải đêm đó đâu, anh biết
Em trở thành gần gũi nhất với anh
Giờ đã nhớ ra rồi, một đêm vắng vẻ
Vách đá đều lạnh đóng thành băng
Vào hậu phương, lệnh không để giấy tờ
Viên thiếu tá kiểm tra từng túi dết
Lính trinh sát khi cần phải chết
Đành phải làm người chiến sĩ vô danh
Chúng tôi đợi đến tận nửa đêm
Đến tận ngực, ngập chìm trong tuyết
Bập bùng ở đằng xa ngọn lửa
Ở trên bờ, phía của người Nga
Đến lúc này, thú thực mình nói dối
Chuẩn bị trước khi anh chết ở trận tiền
Anh cố tình giữ bên trong chiếc túi
Mang bên mình tấm ảnh của em
Dưới ánh sáng cực quang phương Bắc
Tấm ảnh em ánh màu sắc da trời
Có cảm giác giờ chúng ta đứng dậy
Tay trong tay sánh bước lứa đôi
Lại cứ ngỡ ngày hè em chụp
Như hôm nao, bộ váy trắng tinh
Em trên đá phủ băng giá lạnh
Cùng với anh, dù nó vô hình
Chẳng cần xin lỗi đâu vì lòng dũng cảm
Nếu như anh sống sót, thề luôn
Cùng với em, anh xin công bố
Sẽ là đêm mình đăng ký kết hôn