Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi karizebato vào 20/12/2009 22:53

Lúc chia tay lần đầu. Buổi chiều anh đứng trên đồi cao nhìn xuống và mùa mưa miền núi buồn hơn những lần em khóc xa anh.

Lúc chia tay lần đầu, lần đó anh thấy em sau khung cửa khép hờ buồn tủi, đôi mắt của tình yêu, đôi mắt che sau làn tóc. Em có khi nào em khóc xa anh?

Những con đường sao mờ tháng chín. Những con đường một tối anh đi qua âm thầm. Ngọn đèn nhà em soi mờ khu phố. Có một lần anh đứng lại nhìn và thấy mình cô đơn hơn mùa đông trước mặt. Lần đó trở về cùng với trăng sao, bước chân anh trên thềm cỏ mượt.

Vì cuộc đời còn nhiều đau khổ, một sáng thức dậy anh đi tìm tiếng lũ chim ca và thấy vui như thuở nhỏ nằm ngoài đồng cỏ quê hương ngắm xem dòng sông trước mặt êm đềm. Mùa xuân tuổi thơ đã mất, tâm hồn anh như phiến đá mòn, tâm hồn anh như khung trời bỏ ngỏ, em có gì để nhớ thương anh?

Mùa mưa bay mờ rừng thông già khẳng khiu cành lá. Mùa mưa miền núi sao buồn vậy em?

Khi anh trở về đường xa đất đỏ. Con đường nhà em sương muối giăng đầy. Lần đó em cười sau làn tóc rủ. Em nói rằng em sẽ xa anh. Thôi cuộc đời như dòng nước lũ. Anh đã đi qua bao nhiêu nhịp cầu, anh đã đi qua bao nhiêu phố chợ. Thôi cuộc đời khốn khó riêng anh. Đôi mắt em vẫn buồn như trước. Sau cánh cửa khép hờ ngày tháng qua mau.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]