Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 03/08/2007 10:44
Bên giường mấy nỗi dặn dò,
Phu nhân nghĩ ngợi thêm hồ nghi ra.
Cùng nhau bàn mảnh trong nhà,
Xuân Hương mách lẻo trình bà phu nhân:
“Chuyện này xin chớ ngại ngần,
1840. “Tôi đà tỏ hết nỗi gần nỗi xa.
“Cũng vì có một chiếc thoa,
“Kẻ bâng khuâng nhớ, người ngờ ngẫn thương.
“Hai phòng bệnh cũng một đường,
“Mê rồi lại tỉnh, mơ màng lăng nhăng.
“Vả xem những tiếng trối trăng,
“Kẻ rằng chính bắc, người rằng chính nam.
“Chuyện này để vậy chưa cam,
“Xin dò nhắc lại xem làm sao đây.”
Theo Vân thư mới đi ngay,
1850. Phen này quyết tỏ lòng này cho ai.
Lẳng lơ đứng trước thư trai,
Đem thơ tiễn biệt Trùng đài đọc chơi.
Mục Vinh nghe vẳng bên tai,
Bằng dường xét đánh lưng trời bỗng đâu.
Gọi vào, hỏi trước, hỏi sau,
Mỉm cười, Hương mới kể đầu, kể đuôi.
Nỗi nàng mách hết rạch ròi:
“Khi thần đưa đến, khi người bắt nuôi.
“Trộm thoa, tội ấy về tôi,
1860. “Khiến trong nhìn nhận, để ngoài xót xa.
“Mấy câu tôi đọc bây giờ,
“Thơ này bắt được với thoa một lần.
“Làm khuây, xin hãy tỉnh dần
“Đã đành tài tử, giai nhân một nhà.
“Vả ông tôi dặn trong tờ,
“Đinh ninh dành gả tiểu thư cho chàng,
“Bây giờ gặp nghĩa cũ càng,
“Chẳng hay duyên mới có mang mể cùng?”
Sinh rằng: “Muôn đội ơn lòng,
1870. “Nỗi bà trân trọng, nỗi ông yêu vì.
“Ví bằng được hẳn thế thì,
“Duyên sau nghĩa trước, hai bề vẹn hai.”
Bỗng như nói nói, cười cười,
Mười phần bệnh, phỏng còn vài bốn phân,
Xuân Hương tức tốc dời chân,
Tình đầu bạch với phu nhân bấy giờ.
Lại vào bảo thực Hạnh thư:
“Mục Vinh ngoài ấy, ấy là Mai sinh.”
Hạnh Nguyên nghe rõ thực tình,
1880. Cất quang quảng bệnh, nhẹ thênh thểnh người.