Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ dân gian » Ca dao » Ca dao về gia đình
Đăng bởi tôn tiền tử vào 18/03/2015 11:30
Cha sinh mẹ dưỡng ra con,
Cũng như trời đất nước non không cùng.
Vẫn là một khí huyết chung,
Chia riêng mày mặt trong lòng sinh ra.
Bào thai chín tháng mang ta,
Kiêng khem tật bệnh ai hoà chịu chung.
Vượt bể Đông có bè có bạn,
Mẹ sinh ta vượt cạn một mình.
Sinh ta mát mẻ yên lành,
Từ nay mẹ mới nhẹ mình không lo.
Chốn lạnh ướt để cho mẹ ngủ,
Nơi ấm êm mẹ ủ con nằm.
Năm canh con khóc cả năm,
Ôm con mẹ chịu khổ tâm lo phiền.
Khi con ốm sốt chẳng yên,
Con phiền có một, mẹ phiền bằng hai.
Ngọn đèn chong bóng canh dài,
Nghĩ thua nghĩ được có ai ngỏ cùng.
Con rày đã yên lành mát mẻ,
Mẹ mới lòng yên vui vẻ không lo.
Dành riêng quà bánh nhường cho,
Sắm riêng quần áo mới đồ chiều con.
Trông con nằm ngủ ăn ngon,
Sợ con thất ý lại còn hờn lâu.
Hai ba tuổi độ hầu học nói,
Tập dạy cho thưa nói dần dần.
Đến chừng biết mặc áo quần,
Nuôi thầy dạy học tập văn tập bài.
Kể với ai cửa nhà nghèo đói,
Trông cho con theo dõi người ta.
Đến ngày con bước đi ra,
Mẹ cha biết mấy thịt da tiêu mòn.
Đến khi con mười lăm mười tám,
Lấy vợ cho lại sắm cửa nhà.
Sinh ta rồi lại nuôi ta,
Cũng như trời đất sinh ra giống người.