Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ dân gian » Ca dao » Vè, đồng dao
Đăng bởi tôn tiền tử vào 31/01/2025 22:15
[...]
Lía ta nổi tiếng anh hào,
Sơn hà một góc thiếu nào người hay.
Bạc tiền thừa đủ một hai,
Chiêu binh mãi mã càng ngày càng đông.
Làm cho bốn biển anh hùng,
Mến danh đều tới phục tùng chân tay.
Kẻ nào tàn ác lâu nay,
Lía sai cướp của đoạt tài chẳng dung.
Nhà giàu mấy tỉnh trong vùng,
Thảy đều kinh sợ vô cùng lo toan.
Nhất nhì những bực nhà quan,
Nghe chàng Lía doạ kinh hoàng như điên.
Nhà nào nhiều bạc dư tiền,
Mà vô ân đức, Lía bèn đoạt thâu.
Tuy chàng ở chốn non đầu,
Nhưng mà lương thực vật nào lại không.
Lâu la ngày một tụ đông,
Vỡ rừng làm rẫy, vun trồng bắp khoai.
Mọi người trên dưới trong ngoài,
Thảy đều no đủ sớm trưa an nhàn.
Tiếng tăm về đến trào đàng,
Làm cho văn võ bàng hoàng chẳng an.
Nam triều chúa ngự ngai vàng,
Bá quan chầu chực hai hàng tung hô.
Có quan ngự sử bày phô,
Tâu lên vua rõ lai do sự tình.
Đem việc chàng Lía chiêu binh,
Trình lên cặn kẽ phân minh mọi đàng.
Nào khi Lía phá xóm làng,
Đến khi lên núi dọc ngang thế nào.
Kể tên những bậc phú hào,
Từng bị quân Lía đoạt thâu gia tài.
Vua ngồi nghe rõ một hai,
Đập bàn, vỗ án giận rày thét la:
“Dè đâu có đứa gian tà,
Giết người, đoạt của thiệt là khó dung.”
Truyền cho mười vạn binh hùng,
Dưới cờ đại tướng binh nhung lên đàng.
Đại quân vâng lệnh Nam hoàng,
Hành quân tức khắc thẳng đàng ruổi dong.
Gập ghềnh bao quản núi non,
Dậy trời sát khí quân bon lên rừng.
Lía nay ở chốn sơn trung,
Ngày đêm luyện tập ung dung chén nồng.
Vui say thoả dạ phỉ lòng,
Thình lình quân báo bước xông ngay vào.
Thưa rằng dưới xóm binh trào,
Rần rần kéo đến định vào sơn trung.
Lía nghe, cất tiếng mà rằng:
“Ta đây muốn gặp trào đàng đã lâu.
Bấy rày chưa đánh trận nào,
Ngày nay có dịp đối đầu cũng hay.
Để cho vua chúa biết tài,
Rằng đây có Lía, một tay anh hùng.”
Vào buồng nai nịt binh nhung,
Lên yên thẳng xuống, trùng trùng rinh rang.
Lâu la chọn đủ năm ngàn,
Thình lình cướp trại, đánh ngang quân trào.
Quân binh đang lúc vây bao,
Chợt đâu bị đánh xiết bao hãi hùng.
Kéo nhau mà chạy rùng rùng,
Bốn bề hỗn loạn vô cùng rối ren.
Tướng trào thót vội lên yên,
Cản đường chàng Lía quyết nguyền đua tranh.
Phút thôi náo động non xanh,
Đá bay, cây ngã, lẹ lanh khác tày.
Lía ta võ nghệ đại tài,
Đánh cho đại tướng hai tay rụng rời.
Hai người đánh trọn ngày trời,
Tướng trào liệu sức tếch vời cho mau.
Trấn quan vội vã truyền bài,
Xông ra tiếp cánh, cứu rày đặng an.
Đại tướng thoát được cơ hàn,
Truyền quân đóng ải lo toan canh phòng.
Lía ta đâu chịu về không,
Xua quân vào đánh sập đồn mới thôi.
Lâu la hò hét rầm trời,
Xông vô quan ải phá thời tan hoang.
Lía ta công phá dọc ngang,
Kéo lên đoạt ải, gọi hàng quan binh.
Đại tướng thất sắc hồn kinh,
Mật cùng quan trấn chạy nhanh về trào.
Lừng danh chàng Lía tài cao,
Thâu được thành nọ tiếng hào đồn rân.
Vỗ về chiêu dụ trăm dân,
Trước sau yên ổn mười phần làm ăn.
Đại tướng lâm trận thoát nàn,
Về trào chịu tội: mất thành, binh tan.
Vua nghe tức giận đập bàn,
Chỉ sai đô đốc lên đàng cho ngay.
Với mười ngàn lính giỏi thay,
Ải quan tiến phát cướp ngay lại thành.
Đô đốc võ nghệ vẹn toàn,
Quân binh hùng dũng chiến tràng đua tranh.
Lía bèn giục ngựa ra thành,
Quyết cùng đô đốc giao tranh so tài.
Đôi bên xáp chiến cả ngày,
Bất phân thắng bại, khen thay anh hào.
Tính toan thành khó giữ nào,
Bởi chưng quân ít không sao chống kình.
Lía ngầm muốn tính bỏ thành,
Ngặt vì binh tướng trào đình phủ vây.
Cuối cùng Lía chịu bó tay,
Một mình giữa trân quân bay đường nào?
Lính trào tứ phía đánh vào,
Lía đà suy nghĩ kế nào thoát thân.
Cơn nguy chuyển hết sức thần,
Dùng miếng “cá lóc” giậm chân nhảy liền.
Quân trào vây kín khắp miền,
Lía vọt ra khỏi rất nên kỳ tài.
Bây giờ đã thoát vòng vây,
Thẳng về sơn trại một ngày đã an.
Tháng ngày ở lại lâm san,
Lâu la, lương thực ngày càng đủ đông.
Đô đốc tức giận trong lòng,
Xua quân vây núi, đạp non phen này.
Tưởng rằng bắt Lía chóng ngay,
Để cho dân sự chốn này được an.
Chẳng dè hiểm địa lâm san,
Đường đi hiểm trở, ngách hang những là.
Tháng ngày vây chặt tứ vi,
Hao binh, tốn của, khổ nguy trăm đường.
Sớ tâu về đến trào trung,
Dẫu thêm binh lính dẫu càng uổng công.
Một năm vây Lía trong vòng,
Non cao thú hiểm, khó lòng sợ chi.
Lương tiền hao tổn trào nghi,
Vua đành truyền lệnh tạm thì bãi binh.
Từ nay chàng Lía một mình,
Oai danh lừng lẫy, thần linh nể vì.
Chuyện Lía nay kể như y,
Giúp vui cô bác một khi việc rồi.
Đầu đuôi có thế mà thôi,
Xin chào chư vị, quê tôi tôi về.
Có người ở phủ Quy Nhơn,Mồ côi cha sớm, Lía sống với người mẹ luôn luôn đau ốm, bệnh tật, nên nhà rất nghèo, thường bữa rau bữa cháo. Cặu bé Lía lại rất có hiếu vói mẹ. Có lần để cứu mẹ khỏi phải chết đói, Lía phải đi đào khoai trộm về cho mẹ ăn. Một hôm, Lía đi ăn trộm gà vịt của một nhà phú hộ về để nấu cháo cho mẹ ốm thì bị bắt quả tang. Lía bị người ta trói lại và đánh đập rất dã man. Nghèo khổ, đói rách, nên bị bọn cường hào và bọn nhà giàu ức hiếp, khinh khi, chà đạp, chú bé Lía nuôi trong lòng một mối hận không nguôi. Cứ thế, mối hận ấy ngày một lớn dần lên, và chú bé gốc gác nông dân này hy vọng một ngày đó sẽ được trả thù.
Quán Phù Ly huyện gần miền Bình Khê!
Chiều chiều én liệng Truông Mây,
Cảm thương chú Lía bị vây trong thành.