Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ dân gian » Vè, đồng dao
Đăng bởi @Lá@ vào 13/10/2008 06:21
Hai bên cô bác,
Lẳng lặng mà nghe.
Nghe tôi kể cái vè,
Ngư lương, tử hổ.
Lý sâm, lý chuối,
Dưới rạch, dưới ngòi.
Cá nục, cá úc,
Cá thơm, cá thác.
Hơi nào mà kể hết,
Cá nơi làng này.
Thần linh chiêm bái,
Vậy mới cất chùa chiền,
Mới đúc Phật, đúc chuông.
Cô bác xóm giềng,
Lẳng lặng mà nghe.
Cá nuôi thiên hạ,
Là con cá cơm.
Không ăn bằng mồm,
Là con cá ngác.
Không ăn mà ú,
Là con cá voi.
Hai mắt thòi lòi,
Là cá trao tráo.
Không may quần áo,
Là con cá chim.
May áo không kim,
Là con duối dẻ.
Sống lâu mạnh khoẻ,
Là cá trường sanh.
Ờ ngoài đầu gành,
Là cá bống cát.
Đi thời xách mác,
Là con cá đao.
Đốn cây mà rào,
Là con cá chép.
Nó kêu óp ép,
Là con cá heo.
Buộc lại mà treo,
Là cá cờ phướng.
Để lên mà nướng,
Là cá nóc vàng.
Để được hai thoàn,
Là cá nhám nghệ.
Đi thời chậm trễ,
Là cá lù đù.
Đầu óc chù vù,
Là con cá úc.
Bắt lên chặt khúc,
Là con cá sòng.
Vợ đánh với chồng,
Là con cá sào.
Mình cũng như dao,
Là cá lưỡi trâu.
Eo đầu ngắn cổ,
Là con cá ét.
Miệng mồm lép xẹp,
Là con cá móm.
Chơi trăng cả hám,
Là con cá thu.
Vừa sủa vừa tru,
Là cá hàm chó.
May ngồi xỏ rỏ,
Là cá hàm be.
Lắng tai mà nghe,
Là con cá mỏng.
Việc làm cho chóng,
Là con cá mau.
Lãi đãi theo sau,
Là con cá nóc.
Chân đi lốc thốc,
Là con cá bò.
Ăn chẳng hay no,
Là con cá liệc.
Gái tham huê nguyệt,
Là con cá dâm.
Lấy cây mà đâm,
Là cá nhám nhọn.
Nước da lạm xạm,
Là cá nhám trâu.
Mặt trắng làu làu,
Là cá bạc má.
Hình đen như quạ,
Là cá ô mun.
Đặt giữa đình trung,
Là cá ông sáp.
Vừa đi vừa táp,
Là cá dọ đàng.
Kiều lạc khua vang,
Là con cá ngựa.
Rước thấy về chữa,
Là cá tà ma.
Đi xét từ nhà,
Là con cá sát.
Đắp bờ mà tát,
Là cá ở mương.
Giống không biết đường,
Là con cá lạt.
Kể cho cô bác,
Nghe lấy mà chơi.
Kể đã hết hơi,
Xin cho tôi nghỉ.