Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 02/08/2007 10:51
Suy ra mới biết trời gần,
Chính tà một bụng, quỉ thần hai vai.
Gian thần chưa chắc nẩy chồi,
Núi băng khi thấy mặt trời hẳn tan.
Trung trinh dẫu có mắc oan,
Vẫn trơ cây cứng, không chồn gió lay.
Về sau ngay lại ra ngay,
Khỏi tuần hoạn nạn, đến ngày hiển vinh.
Lư, Hoàng thực đã đáng tình,
2400. Đem ra chính pháp hành hình một giây.
Tan tành thịt nát, xương bay,
Nắng bêu mặt nịnh, đất rây máu tà.
Chán lời kẻ lại, người qua:
“Bây giờ thế ấy thuở xưa thế nào?”
Trần công ra khỏi thiên lao,
Ngọ môn chực sẵn đã vào tạ ân.
Phùng công mừng rỡ cố nhân,
Mời về tư thất ân cần thở than.
Rể con sum họp một đoàn.
2410. Người than chuyện trước, kẻ bàn nỗi xưa.
Nhớ nhung kẽ tóc chân tơ,
Gian nan là mấy, nương nhờ những đâu?
Bao nhiêu tân khổbấy lâu,
Giật mình đòi lúc, lắc đầu đòi phen.