Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Quan Âm Thị Kính
Đăng bởi Vanachi vào 23/10/2005 02:06
Nàng từ xa chốn hương khuê,
Nỗi nhà man mác mọi bề mà lo.
295. Cũng toan gỡ mối tơ vò.
Thành sầu cao ngất phá cho tan tành.
Tưởng ơn trời bể mông mênh,
Dễ mà đền được ân tình ấy đâu?
Tà tà bóng ngả cành dâu?
300. Sớm khuya dưới gối ai hầu hạ thay?
Vắng người khuất mặt lúc này,
Lòng người thiểu não biết ngày nào nguôi?
Nghĩ điều mưa nắng xa xôi,
Cảm thương đòi đoạn, bồi hồi chừng nao!
305. Chân trời đất khách đã lâu,
Chiêm bao lẩn thẩn ở đâu quê nhà.
Hỏi thăm dặm liễu dần dà,
Ngờ đâu Văn Tự chẳng là ở đây,
Bốn bề phong cảnh lạ thay,
310. Bồng Lai khi cũng thế này mà thôi.
Cửa Thiền sẽ lẻn chân coi,
Trông lên sư phụ vừa ngồi tụng kinh.
Mưa hoa rảy khắp bên mình,
Nhấp nhô đá cũng xếp quanh gật đầu.
315. Mới hay đạo Phật rất mầu,
Nghĩ đây cũng dễ đổi sầu làm vui,
Chờ khi kinh giáo vừa rồi,
Lạy sư phụ, bạch khúc nỗi tỏ tường.
Trình bày tên họ gia hương,
320. Nhà xưa theo dấu văn chương cũng là.
Chán vùng danh lợi phồn hoa,
Chắp tay xin đến Thiền già quy y.
Sư rằng: “Này đạo từ bi,
Rộng đường phổ độ, hẹp gì trần duyên.
325. Nhưng sao đương độ thiếu niên,
Nhìn xem phong thể cũng nên con người.
Cớ chi nhà lối xa khơi,
Đem mình đài các, vào nơi lâm tuyền.
Hay là tủi phận hờn duyên,
330. Hay là đeo luỵ mang phiền chi chăng?
Chỉn e vượn Sở lạc chừng,
Bận lòng đến cả cây rừng, chưa minh?”
Thưa rằng: “Trẻ mỏ thư sinh,
Làm chi cho được luỵ mình, chớ e!
335. Nền nhân nhờ bóng sân hoè,
Cũng may tới cửa ngựa xe với người.
Đoái trông thế sự nực cười,
Như đem trò rối mà chơi khác gì.
Phù vân một đoá bay đi,
340. Khi thì áo trắng, khi thì muông đen
Chật đường chen chúc như nêm,
Cân đai nhan nhản người quen với mình.
Chẳng thèm ra áng công khanh,
Mà đem thân thế làm hình dịch chi.
345. Cho nên mến cảnh trụ trì
Dám xin nhờ bóng tăng huy xét lòng.”