Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Quan Âm Thị Kính
Đăng bởi Vanachi vào 23/10/2005 02:12
635. Ra công nuôi hộ thiệt là,
Đương buồn có trẻ hoá ra đỡ buồn.
Khi trống giục, lúc chuông dồn,
Tiếng chuông lẫn tiếng ru con tối ngày.
Phù trì như thổi ra ngay,
640. Lọ phương hoạt ấu, lọ thầy bảo anh.
Bùa thiên đã sẵn kim kinh,
Ma vương kia cũng phải kinh lọ là.
Thoi đưa tháng lại ngày qua,
Mấy thu mà đã lên ba tuổi rồi.
645. Con mày mà giống cha nuôi,
Hình dung ý tứ khác nòi bản sinh.
Mai ngày đến lúc trưởng thành,
Cơ cừu dễ rạng tiền trình hơn xưa.
Vừa mừng con đã sở sơ,
650. Ai ngờ tằm kéo hết tơ thì già.
Gió vàng một phút thoảng qua,
Lá ngô biến sắc cành hoa ủ màu.
Than rằng này đạo cao sâu,
Cam lòng tịch diệt ngon đâu phàm trần.
655. Hoá thân thì mượn chân thân,
Siêu thân được lượm tinh thần mang đi.
Ký quy đành chẳng lệ chi,
Đoái tình trứng nước, nghĩ thì càng thương.