Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Nhác trông lên thăm thẳm mấy từng lầu.
Người xưa đi nào biết về đâu,
Đám mây bạc nghìn thâu lơ lửng đó.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.

Khắp trên sông khói toả mịt mù,
Lớp sóng vỗ chân lầu xô cuồn cuộn.
Khi gió thổi ánh hồng rụng xuống,
Giấc hương quan tỉnh lại lúc hồn mê.
Trạnh niềm nhớ cảnh thôn quê.


Toàn bài diễn ý bài thơ Hoàng Hạc lâu của Thôi Hiệu đời Đường.

Khảo dị:
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Nhác trông lên thăm thẳm mấy từng lầu.
Người đời xưa văng vẳng biết về đâu,
Tấm mây bạc xa xa còn ở đó.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Ngọn khói tan mặt nước toả mù,
Lớp sóng vật chân đèo cộn cộn.
Khi gió thổi lúc bóng hồng gần rụng xuống,
Niềm hương quan tỉnh Iại lúc hồn mê.
Trạnh lòng nhớ cảnh thôn quê.


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]