Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 02/08/2007 10:50
Ngự nghe thấu hết mọi tình,
Tức thì nổi giận lôi dình bởi đâu.
Phán rằng: “Gian đảng họp nhau,
“Dối trên hại dưới bấy lâu thông đồng.
“Thử xem lòng lại hỏi lòng,
2260. “Thẹn chưng mũ áo, hổ cùng cân đai.
“Nhàm tai, chẳng nói chi dài,
“Giao Tam pháp nghị, rạch ròi sẽ tâu.
Phùng công Đô sát làm đầu,
Thứ nhì Đại lý, đến sau bộ Hình.
Ba toà ngồi trước cung đình,
Nha môn chực dưới, long đình đặt trên.
Kia thì bị nọ thì nguyên,
Một bên sỉ tử, một bên Lư, Hoàng.
Nọc roi sắp sẵn hai hàng,
2270. Sai vào ngục viện đòi chàng Khâu Khôi.
Phùng công dạy trước mấy lời:
“Chào Lư Thái phó đầu đuôi đồng từ!”
Tư công nói hãy lờ đờ:
“Tôi cùng ba bác có là người đâu?
“Tờ bồi ráo riết chi nhau,
“Rồi ra, tình diện về sau còn dài.”
Quan rằng: “Nói cũng lạ đời,
“Tình trong đã vậy, lý ngoài làm sao?
“Ép duyên sai bắt thế nào?
2280. “Việc rành rành, phải đem vào lời cung.
Lư rằng: “Việc ép thì không,
“Con đây chưa dễ sàng đông thiếu người?
“Còn như chuyện bắt Khâu Khôi,
“Xưa nay quen vẫn làm rồi mới tâu.”
Ông rằng: “Binh sự là đầu,
“Đạo làm thần tử, dám hầu tự chuyên?
“Khi quân tội ấy đã nên,
“Lại còn nhắc chuyện lộng quyền vi phi.
“Bá Cao chết tại tội gì?
2290. “Đông Sơ bỏ ngục tội thì tại ai?”
Lư rằng: “Sao kể đường dài,
“Hãy cho xong án Khâu Khôi đã mà!
“Bá Cao với lại Đông Sơ,
“Tội làm trở đậu quân cơ bấy giờ.
“Trọng khinh bởi chữ lượng vua,
“Như đây có dự chi mà can liên.”
Ông rằng: “Liệu đấy mà xem,
“Nếu còn già miệng thì nên mất lòng!”
Còn đương tra hỏi chưa xong,
2300. Trông ra đã thấy quan trong, họ Hoàng
Đem vào đặt trước sảnh đường,
Long côn một chiếc, niêm hoàng một chương.
Ba toà tiếp chỉ vộì vàng,
Mấy lời ỏn ẻn họ Hoàng đã thưa:
“Này đồ phụng chỉ ban ra,
“Sao cho tận pháp mới là công minh.
“Gìa tay xin chớ ngại tình,
“Phen này hai mạng súc sinh đi đời.”
Phùng công hỏi thử mấy lời,
2310. Rỉ tai Hoàng mới khúc nôi kể bày.
Thưa rằng tôi đã tỏ đây,
“Đông cung nghĩ chút đạo thầy, toan bênh.
“Mặt rồng nổi giận lôi đình,
“Buộc công pháp lại, gác tình riêng ra.
“Thôi! thì trời cũng chẳng xa,
“Xưa nay hãm hại người ta đã đầy.”
Nói rồi mắm miệng, day tay,
Trông Lư Kỷ, lại rút giày ném theo.
Hung hăng mắng ít, nhiếc nhiều,
2320. Còn the thé giọng, toan điều nọ kia,
Phùng công khêu gợi tỉ tê;
“Bố mầy dường có thù gì với ai.
“Tội đâu có phép đấy rồi,
“Can chi mà cứ xơi xơi nhọc mình.”
Mặt còn men mét xám xanh,
Được lời, Hoàng mới kể tình xa xưa;
“Rằng tôi có chút cháu nhà,
“Lỵ Giang tây đạo tên là Thái Câu
“Chứng oan mắc phải mưu sâu,
2330. “Cũng vì thanh giản lấy đâu nhân tình?
“Giặc Hoàng Thổ trấn dấy binh,
“Án thông phỉ ấy, đã dành cho ngay.
“Kiến bò miệng chén mau thay,
“Mưu kia đã lắm, vạ này cũng thâm.
Họ Hoàng quen thói thâm trầm
Ngoài thơn thớt miệng, trong tâm ngẩm lòng.
Cắm gần sẵn có roi đồng,
Dang tay đã diệt Hoàng Tung một hồi.
Bước ra còn nói mấy lời:
2340. “Đại nhân, xin xét một hai cho cùng.”
Ông rằng: “Phải việc nói không,
“Lòng người là sắt, phép công là lò.
“Bây giờ còn dám quanh co,
“Truyền đòi Hình bộ, hãy cho giở nghề.”
Dạ rân sát sạt xa nghe,
Đỉa, giăng thẳng nọc, đuối, vì vụt roi
Một sân thịt nát, xương rơi,
Ngất đi một lúc, lại hôì mấy phen.
Lư, Hoàng biết thế khôn kiêng,
2350. Xin khoan roi, để việc liền chiêu ra.
Mai, Trần hai án ngày xưa,
Khôi Khâu một án bây giờ, chịu đoan.
Ba toà một mực truyền ban
Sai nghiên bút, lấy cung đoan mấy tờ.
Phùng công truyền phó canh giờ,
Rồi xem án tấu, đợi chờ xử phân.
Kíp về tư thất dời chân,
Mời chàng Mai với chàng Xuân dặn dò.
Trời đà chứng kẻ oan vu,
2360. Trừ gian, may lại phục thù có cơ.
Mặt rồng gang tấc không xa,
Giãi tình oan khuất, hoạ nhờ thiên ân
Vâng lời dặn dỗ ân cần,
Hai chàng thảo sẵn sớ văn hai bài.