Làng tôi công nghệ đâu bằng,
Là làng Triều Khúc ở gần Thanh Xuân.
Quai thao tết khéo vô ngần,
Là nghề của Vũ sứ thần dạy cho.
Tóc rối, lông vịt, mã cò,
Bán ra ngoại quốc cũng to mối lời.
Khăn san kiểu lối tân thời,
Cấy tua chân chỉ mọi người đều tinh.
Tua cờ nhà đạo, nhà binh,
Bán ra Hà Nội, Huế, Vinh, Sài Gòn.
Chân chỉ hạt bột y môn,
Chỉ tơ, chỉ gốc, lại còn chỉ thêu.
Dây đàn, dây rút thật nhiều,
Chỉ quả chữ thọ có điều tinh thông.
Khéo thay những dải kim tòng,
Được bằng thưởng nhất Hà Đông bảo tàng.
Phu-la, tơ lụa, đăng ten,
Tiêu thụ các xứ bán buôn thật nhiều.
Buồng chơi dùng đệm lông cừu,
Hỏi thăm Triều Khúc có nhiều tài hoa.
Thắng đai ngựa, chổi lông gà,
Thắt lưng, khăn mặt người ta thường dùng.
Len đan mũ trẻ ít công,
“Tích-cô” dệt máy dùng trong mùa hè.
Hoa bằng lông vịt mới kỳ,
Giỏ đựng ấm tích bằng tre khéo làm.
Nghề kẹo mạ, thợ kim hoàn,
Nghề nào cũng giỏi khôn ngoan ai tày.
Quai úi dết, sợi giày tây,
Vẽ tranh sơn thuỷ dùng bày phòng chơi.
Hơn ba mươi nghệ tân thời,
Sĩ, nông, công, cổ mọi người đều hay.
Nghề nào cũng khéo chân tay,
Nhất thân vinh hiển buổi này cạnh tranh.
Đơ Thao Triều Khúc rành rành,
Tiếng khen công nghệ nổi danh Bắc Kỳ.


Bài ca dao về làng Triều Khúc thuộc huyện Thanh Trì, Hà Nội, tên nôm là Đơ Thao, có nghề dệt thao và thổ cẩm nổi tiếng. Bài này tương truyền do cụ Dương Xuân Lạc là hương sư của làng soạn ra.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]