Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Thăng Long tam thập vịnh » A.2548
Đăng bởi tôn tiền tử vào 17/03/2024 10:51
金甌古剎已難尋,
水鏡惟餘一點金。
千古石碑留字跡,
一輪明月遍江心。
仙歸蓬島煙霞迥,
景穩湖山草樹陰。
吊景可無懷往事,
桑滄底局化機深。
Kim Âu cổ sát dĩ nan tầm,
Thuỷ kính duy dư nhất điểm kim.
Thiên cổ thạch bi lưu tự tích,
Nhất luân minh nguyệt biến giang tâm.
Tiên quy Bồng đảo yên hà quýnh,
Cảnh ổn hồ sơn thảo thụ âm.
Điếu cảnh khả vô hoài vãng sự,
Tang thương để cục hoá cơ thâm.
Chùa cũ Kim Âu nay đã khó tìm,
Gương nước còn lại chỉ một điểm vàng.
Bia đá nghìn năm còn để lại dấu chữ viết,
Một vầng trăng sáng chiếu khắp lòng sông.
Các vị tiên đã trở về đảo Bồng Lai mây khói xa vời,
Cảnh núi hồ bình lặng, cây cỏ âm u.
Khách đến viếng cảnh có ai không nhớ về chuyện cũ,
Rút cục cuộc bể dâu biến đổi, chỉ có tạo hoá mới biết.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Đinh Tú Anh ngày 18/03/2024 16:22
Kim Âu chùa cũ, tìm là khó,
Gương nước còn như một điểm vàng.
Bia đá nghìn năm lưu chữ, vẫn,
Vầng trăng muôn thuở rọi sông, đang.
Bồng Lai, mây khói, người tiên ở,
Cây cỏ, mặt hồ, dáng núi mang.
Viếng cảnh, khách về, ai chẳng hiểu,
Đổi thay muôn thuở, hoá công-chàng!