Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh
Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/09/2023 19:27
Nửa đêm thức giấc dậy, mà tiếc cho con người ta rằng:
Trăng tà xế bóng;
nước giọt thâu canh.
Ngẩn ngơ nhẽ! Dây tình cắt cứa;
Buồn tênh thay! Cái số lênh đênh.
Đêm thanh nhàn, tựa gối gẫm lòng son, tuyết ủ, sương che ngao ngán phận!
Ngày vắng vẻ, ngắm gương soi má phấn, mai gầy, liễu yếu thở than tình!
Nhớ xưa:
Răng nhưng nhức đen;
tóc rà rà chảy.
Khăn luợt chảy, rẽ đầu ngôi trắng xoá, xinh gớm! xinh ghê!
Yếm lương tàu, in trước ngực đỏ loè, lịch sao! lịch vậy!
Cửa cấm hồng đưa tía dạo, quần chơn, áo chít mỉa mai chiều;
Lầu hồng phấn đánh gương soi, lược giắt, trâm cài trao truốt mãi.
Áo the trắng, dây lưng điều bay bướm, dịu dàng thay nên giá hồng nhan;
Bộ nhẫn vàng, hoa tai bạc bảnh bao, đằm thắm nhẽ ra chiều thanh quý.
Chẳng ngọc ngà nhưng cũng gái thanh tân;
bạn đào lý há không phường cát sĩ?
Những mong:
Nhân duyên đáng phận;
tài sắc cho cân.
Tiết xuân vừa độ;
vườn hạnh gặp tuần.
Xôn xao mùi huệ bén mùi lan, phải lứa đôi, cũng là duyên Tần, Tấn;
Rìu rặt tiếng cầm chen tiếng sắt, vẹn ái ân, cho đẹp phận Châu, Trần.
Tốt duyên ra may vớ được anh hùng, cũng thoả lúc che màn rủ trướng;
Xấu phận nữa gặp phải chàng hàn sĩ, cũng đành khi sửa túi nâng khăn.
Ai ngờ rằng:
Mặt liễu ủ ê;
mày hoa ái ngại.
Bởi vì ai ngăn cấm đường duyên?
Cho nên nỗi dở dang phận gái.
Buồn bã nhẽ! Trăng thâu bóng lọt, đêm năm canh, sáu khắc những mơ màng;
Rầu rĩ thay! Nhị rữa hoa tàn, xuân một khắc, nghìn vàng khôn đổi lại.
Trách ông nguyệt thực là bất trị, sao cầm dây mà giữ mãi khăng khăng?
Giận chị Hằng đáo để vô chừng, không chắp mối để làm chi mãi mãi?
Kìa bắc lý ngựa xe sum họp, mối tình duyên, khen kẻ khéo dặt dìu;
Nọ đông tường ong bướm xôn xao, đường lai vãng, rộn người đưa mối lái.
Người xui giục: Đứa kia nhà phú túc, ruộng cũng có, mà trâu bò cũng có, song mà duyên chẳng ưa, phận chẳng đẹp, mối tơ vương khôn lẽ ép lòng nhau;
Kẻ mối manh: Thằng ấy tính chuyên cần, gánh cũng nên, mà cày cuốc cũng nên, song những tuồng vô dạng, đứa vô duyên, bia miệng thế có đâu nên phận cải.
Song kén chọn khỏi giời đâu;
Dẫu rủi may là phận cả.
Kìa Phan, Trần so le đà mấy độ, đến mười năm trâm quạt mới sum vầy;
Nọ Kim, Kiều ghi tạc chắc mười mươi, chợt một bước lửa hương nên cát cứ.
Tưởng má hồng mà ngao ngán những vì duyên;
đành phận bạc chỉ phàn nàn về cái số.
Không có lẽ đưa vào nơi thảo dã, vàng lẫn thau, chi luỵ chú nông phu;
Phỏng bây giờ đưa đến cửa công hầu, kim khắc mộc, lại e người đố phụ.
Trời đất nhẽ! Trăm năm đà mấy chốc, nông nỗi bởi vì đâu?
Chị em ơi! Hai mươi mấy tuổi rồi, tình duyên ai có thấu?
Những nghĩ tài tình trong làng nước, ngờ đâu lúng túng mấy năm chầy;
Nhân khi chè chén đủ anh em, vậy cũng thở than vài vận phú.