Bao giờ lở núi Tản Viên,
Cạn sông Tô Lịch cho quên nghĩa nàng.
Thung dung từ thuở thanh nhàn,
Mực nghiên giấy bút ta bàn khúc nhôi.
Phen này anh quyết lấy nàng thôi,
Em tránh đằng trời chẳng khỏi tay anh.
Nói ra mang tiếng dỗ dành,
Mặc ý nàng liệu, mặc tình nàng lo.
Yêu nhau nên phải dặn dò.


Khảo dị:
Bao giờ đổ núi Tản Viên,
Cạn sông Tô Lịch thiếp mới quên nghĩa chàng.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]