Thơ » Việt Nam » Khuyết danh Việt Nam » Thơ cổ-cận đại khuyết danh » Truyện thơ » Nhị độ mai
Đăng bởi Vanachi vào 02/08/2007 10:54
Cho hay trời cũng ngồi rồi,
Tuần hoàn đem lại vòng dài rút chơi.
Dữ, lành bỏ lửng mà coi,
2780. Sắp đâu vào đấy chẳng sai phân hào!
Gian tà chớ vội bảnh bao,
Tung lên cho đến, buộc vào tự nhiên.
Trước dù lỏng lẻo dường thiên,
Sau càng ráo riết, mới tin tay già.
Trung lương còn bỏ lửng lơ,
Xoay trăm nghìn cấp, thử ba bốn lần.
Hãy cho đeo đẳng đủ phần,
Rõ lòng sắt đá liệu dần gỡ cho.
Voi chẳng đẻ, đẻ thì to,
2790. Bấy giờ mới rõ thực lò Hoá công.
Truyện này xem thấu thỉ chung,
Suy ra mới biết trời không có lầm.
Dữ, lành trong một chữ tâm,
Cơ thâm thì hoạ cũng thâm là thường.
Ví hay tu tỉnh mọi đường,
Trước dù chịu thiệt, sau càng thấy hơn.
Bàn riêng mấy bạn kim lan,
Phường ta bất quá sàn sàn bực trung.
Dở đâu như Kỷ như Tung,
2800. Hay đâu ví với Mai công mà rằng.
Bình cư giữ lấy đạo hằng,
Hễ người trung chính xin đừng tự khi.
Đã là nam tử tu my,
Vào vòng công nghiệp, ấy thì có vua.
Mới hay từ tóc đến tơ,
Miếng cơm, tấm áo cũng nhờ quân ân.
Sao cho được chữ trung thần,
Thờ vua chớ có vị thân mới đành.
Thế rồi trời cũng có mình,
2810. Lo gì phúc hậu, công danh kém người.
Phòng văn nhân buổi ngồi rồi,
Học đòi tấp tểnh mấy lời nôm na.
Trước là rõ kẻ trung, tà,
Sau là ta dặn lấy ta mọi bề.
Biết bao lời kệch tiếng quê,
Thôi thôi bất quá là nghề mua vui!