Đêm qua đêm lạnh đêm lùng,
Đêm đắp áo ngắn, đêm chung áo dài.
Bây giờ chàng đã nghe ai,
Áo ngắn chẳng đắp, áo dài không chung.
Bây giờ sự đã nhạt nhùng,
Dấm thanh đổ biển mấy thùng cho chua?
Cá lên mặt nước, cá khô,
Vì anh, em phải giang hồ tiếng tăm.


Khảo dị:
Đêm qua khi lạnh khi lùng,
Khi đắp áo ngắn, khi chung áo dài.
Bây giờ mình đã nghe ai,
Áo ngắn chẳng đáp, áo dài chẳng chung.
Khi lạnh lại có khi nồng,
Khi
đắp áo ngắn, khi chung áo dài.
Bây giờ mình đã nghe ai,
Áo ngắn chẳng đáp, áo dài chẳng chung.
Đêm qua khi lạnh khi nồng,
Khi
đắp chiếu ngắn khi chung chiếu dài.
Bây giờ chàng đã nghe ai,
Chiếu ngắn không đắp, chiếu dài không chung.
Nói thương mà ở chẳng thương,
Đi đâu mà bỏ buồng hương lạnh lùng
?
Đêm qua khi lạnh khi nồng,
Khi
đắp áo ngắn khi chung áo dài.
Bây giở chàng đã nghe ai,
Áo ngắn chàng đắp áo dài chẳng chung?
Chàng về cho chóng mà ra,
Kẻo em chờ đợi, sương sa
lạnh lùng!
Cơn lạnh còn có cơn nồng,
Cơn
đắp áo ngắn, cơn chung áo dài.
Hay là chàng đã nghe ai,
Áo ngắn không đắp, áo dài không chung?


[Thông tin 3 nguồn tham khảo đã được ẩn]