Thơ » Trung Quốc » Khuyết danh Trung Quốc » Nhạc phủ » Tương hoạ ca từ » Tiêu Trọng Khanh thê
Đăng bởi Vanachi vào 17/11/2008 03:09
孔雀東南飛,
五里一徘徊。
「十三能織素,
十四學裁衣,
十五彈箜篌,
十六誦詩書。
十七為君婦,
心中常苦悲。
君既為府吏,
守節情不移。
雞鳴入機織,
夜夜不得息。
三日斷五匹,
大人故嫌遲。
非為織作遲,
君家婦難為。
妄不堪驅使,
徒留無所施。
便可白公姥,
及時相遣歸。」
府吏得聞之,
堂上啟阿母:
「兒已薄祿相,
幸復得此婦。
結髮同枕席,
黃泉共為友。
共事二三年,
始爾未為久。
女行無偏斜,
何意致不厚?」
阿母謂府吏:
「何乃太區區!
此婦無禮節,
舉動自專由。
吾意久懷忿,
汝豈得自由?
東家有賢女,
自名秦羅敷。
可憐體無比,
阿母為汝求。
便可速遣之,
遣去慎莫留!」
府吏長跪告,
伏惟啟阿母:
「今若遣此婦,
終老不復取!」
阿母得聞之,
槌床便大怒:
「小子無所畏,
何敢助婦語!
吾已失恩義,
會不相從許!」
Khổng tước đông nam phi,
Ngũ lý nhất bồi hồi.
“Thập tam năng chức tố,
Thập tứ học tài y,
Thập ngũ đàn không hầu,
Thập lục tụng Thi, Thư.
Thập thất vi quân phụ,
Tâm trung thường khổ bi.
Quân ký vi phủ lại,
Thủ tiết tình bất di.
Kê minh nhập cơ chức,
Dạ dạ bất đắc tức.
Tam nhật đoạn ngũ thất,
Đại nhân cố hiềm trì.
Phi vi chức tác trì,
Quân gia phụ nan vi.
Vọng bất kham khu sứ,
Đồ lưu vô sở thi.
Tiện khả bạch công mụ,
Cập thì tương khiển quy.”
Phủ lại đắc văn chi,
Đường thượng khởi a mẫu:
“Nhi dĩ bạc lộc tướng,
Hạnh phục đắc thử phụ.
Kết phát đồng chẩm tịch,
Hoàng tuyền cộng vi hữu.
Cộng sự nhị tam niên,
Thuỷ nhĩ vị vi cửu.
Nữ hạnh vô thiên tà,
Hà ý trí bất hậu?”
A mẫu vị phủ lại:
“Hà nãi thái khu khu!
Thử phụ vô lễ tiết,
Cử động tự chuyên do.
Ngô ý cửu hoài phẫn,
Nhữ khởi đắc tự do?
Đông gia hữu hiền nữ,
Tự danh Tần La Phu.
Khả liên thể vô tỷ,
A mẫu vi nhữ cầu.
Tiện khả tốc khiển chi,
Khiển khứ thận mạc lưu!”
Phủ lại trường quỵ cáo,
Phục duy khởi a mẫu:
“Kim nhược khiển thử phụ,
Chung lão bất phục thủ!”
A mẫu đắc văn chi,
Chuỳ sàng tiện đại nộ:
“Tiểu tử vô sở uý,
Hà cảm trợ phụ ngữ!
Ngô dĩ thất ân nghĩa,
Hội bất tương tòng hứa!”
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 16/11/2008 03:09
Khổng tước đông nam bay,
Năm dặm lại bồi hồi.
“Mười ba biết dệt lụa,
Mười bốn học cắt may.
Mười lăm gảy không hầu,
Mười sáu đọc Thi, Thư.
Mười bảy về làm vợ,
Tâm sầu khổ ai bi.
Chàng thân làm phủ lại,
Thủ tiết lòng bất di.
Gà gáy ngồi dệt vải,
Đêm đêm vẫn miệt mài.
Ba ngày năm thước lụa,
Mẹ trách chẳng nhanh tay.
Nào phải thiếp dệt chậm,
Dâu nhà chàng khó thay.
Thiếp không cam sai khiến,
Ở lại làm gì đây.
Tiện cớ thưa với mẹ,
Đuổi về, đành đi ngay.”
Phủ lại vừa nghe hết,
Lên gặp mẹ giãi bày:
“Tướng của con ít lộc,
Có vợ hiền thật may.
Kết tóc cùng chăn gối,
Suối vàng chẳng chia tay.
Hai, ba năm chung sống,
Chưa thể nói là dài.
Phẩm hạnh không thiên lệch,
Sao đối xử bạc thay?”
Mẹ trả lời phủ lại:
“Ngươi nào biết gì đây!
Vợ mày vô lễ tiết,
Tự chuyên việc nhỏ to.
Từ lâu ta đã giận,
Ngươi há được tự do?
Mé đông có hiền nữ,
Tên là Tần La Phu.
Đáng yêu ai sánh được,
Ta vì ngươi đến cầu.
Nhân tiện nên sớm đuổi,
Nhất định chẳng thể lưu!”
Phủ lại quỳ gối mãi,
Cúi rạp trước mẹ thưa:
“Nếu nay mà đuổi vợ,
Đến già chẳng lấy ai!”
Mẹ nghe lời thưa thốt,
Vỗ sập giận dâng đầy:
“Tiểu tử không biết sợ,
Sao dám nói lời này!
Ta ân tình đã tuyệt,
Quyết không thể chiều mày!”