Thơ » Trung Quốc » Nam Tống, Kim » Khương Quỳ
Đăng bởi Vanachi vào 02/11/2007 21:01
漸吹盡枝頭香絮,
是處人家,
綠深門戶。
遠浦縈回,
暮帆零亂向何許?
閱人多矣,
誰得似長亭樹?
樹若有情時,
不會得青青如此!
日暮,
望高城不見,
只見亂山無數。
韋郎去也,
怎忘得玉環分付?
第一是早早歸來,
怕紅萼無人為主。
算空有并刀,
難翦离愁千縷。
Tiệm xuy tận chi đầu hương nhứ,
Thị xứ nhân gia,
Lục thâm môn hộ.
Viễn phố oanh hồi,
Mộ phàm linh loạn hướng hà hử?
Duyệt nhân đa hĩ,
Thuỳ đắc tự trường đình thụ?
Thụ nhược hữu tình thì,
Bất hội đắc thanh thanh như thử!
Nhật mộ,
Vọng cao thành bất kiến,
Chỉ kiến loạn sơn vô số.
Vi lang khứ dã,
Chẩm vong đắc Ngọc hoàn phân phó?
Đệ nhất thị tảo tảo quy lai,
Phạ hồng ngạc vô nhân vi chủ.
Toán không hữu Tinh đao,
Nan tiễn ly sầu thiên lũ.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 01/11/2007 21:01
Thổi bay hết đầu cành hương rũ,
Lạc chốn nhà ai,
Xanh um cửa ngõ.
Bến xa thấp thoáng,
Buồm chiều biết về đâu trong gió?
Người đời ly biệt,
Ai có thể như cây đó?
Cây nếu thật mang tình,
Một sắc xanh xanh sao còn nỡ...
Chiều tối,
Ngóng thành cao chẳng thấy,
Chỉ thấy núi trùng vô số.
Vi Cao đi khuất,
Lời dặn Ngọc Tiêu người còn nhớ?
Chỉ một nỗi sớm sớm đi về,
Sợ đài hồng không ai làm chủ.
Không có dao Tinh Châu,
Nghìn mảnh cắt tan sầu khổ.