Nơi ngã tư đường, tôi gặp hắn, kẻ trên mình chỉ mặc chiếc áo choàng, tay cầm gậy và mặt phủ tấm màng khổ sở. Chào nhau xong, tôi nói với hắn: “Mời anh tới làm khách nhà tôi”.

Vợ con tôi gặp chúng tôi nơi ngưỡng cửa. Hắn mỉm cười với họ và họ ưa thích hắn ngay. Rồi tất cả ngồi vào bàn ăn. Chúng tôi cảm thấy hạnh phúc khi ở bên hắn dù hắn chỉ im lặng với tâm hồn bí nhiệm của mình.

Sau khi dùng bữa khuya, chúng tôi quây quần trước lò sưởi, tôi hỏi hắn về những chuyến đi lang thang của hắn.

Đêm đó, hắn kể cho chúng tôi nghe nhiều chuyện; hôm sau cũng vậy. Những điều lúc này tôi ghi lại chỉ phát sinh từ cay đắng trong ngày tháng cuộc đời của hắn dù bản thân hắn rất tử tế. Những chuyện này chứa đựng bụi đường cùng tính nhẫn nại trên con đường hắn đi.

Sau khi ở với chúng tôi ba ngày, hắn lại lên đường. Chúng tôi không cảm thấy vị khách ấy đã ra đi nhưng có cảm giác một người thân trong gia đình chúng tôi lúc này còn đang ở ngoài vườn chưa vào nhà.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)