Thơ » Li Băng » Kahlil Gibran » Chuyện người phiêu lãng (1932)
Đăng bởi hongha83 vào 16/09/2024 09:11
I met him at the crossroads, a man with but a cloak and a staff, and a veil of pain upon his face. And we greeted one another, and I said to him, “Come to my house and be my guest.”
And he came.
My wife and my children met us at the threshold, and he smiled at them, and they loved his coming.
Then we all sat together at the board and we were happy with the man for there was a silence and a mystery in him.
And after supper we gathered to the fire and I asked him about his wanderings.
He told us many a tale that night and also the next day, but what I now record was born out of the bitterness of his days though he himself was kindly, and these tales are of the dust and patience of his road.
And when he left us after three days we did not feel that a guest had departed but rather that one of us was still out in the garden and had not yet come in.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 16/09/2024 09:11
Nơi ngã tư đường, tôi gặp hắn, kẻ trên mình chỉ mặc chiếc áo choàng, tay cầm gậy và mặt phủ tấm màng khổ sở. Chào nhau xong, tôi nói với hắn: “Mời anh tới làm khách nhà tôi”.
Vợ con tôi gặp chúng tôi nơi ngưỡng cửa. Hắn mỉm cười với họ và họ ưa thích hắn ngay. Rồi tất cả ngồi vào bàn ăn. Chúng tôi cảm thấy hạnh phúc khi ở bên hắn dù hắn chỉ im lặng với tâm hồn bí nhiệm của mình.
Sau khi dùng bữa khuya, chúng tôi quây quần trước lò sưởi, tôi hỏi hắn về những chuyến đi lang thang của hắn.
Đêm đó, hắn kể cho chúng tôi nghe nhiều chuyện; hôm sau cũng vậy. Những điều lúc này tôi ghi lại chỉ phát sinh từ cay đắng trong ngày tháng cuộc đời của hắn dù bản thân hắn rất tử tế. Những chuyện này chứa đựng bụi đường cùng tính nhẫn nại trên con đường hắn đi.
Sau khi ở với chúng tôi ba ngày, hắn lại lên đường. Chúng tôi không cảm thấy vị khách ấy đã ra đi nhưng có cảm giác một người thân trong gia đình chúng tôi lúc này còn đang ở ngoài vườn chưa vào nhà.