Đăng bởi hongha83 vào 22/05/2021 19:28
Then a woman said, Speak to us of Joy and Sorrow.
And he answered:
Your joy is your sorrow unmasked.
And the selfsame well from which your laughter rises was oftentimes filled with your tears.
And how else can it be?
The deeper that sorrow carves into your being, the more joy you can contain.
Is not the cup that holds your wine the very cup that was burned in the potter’s oven?
And is not the lute that soothes your spirit, the very wood that was hollowed with knives?
When you are joyous, look deep into your heart and you shall find it is only that which has given you sorrow that is giving you joy.
When you are sorrowful look again in 36your heart, and you shall see that in truth you are weeping for that which has been your delight.
Some of you say, “Joy is greater than sorrow,” and others say, “Nay, sorrow is the greater.”
But I say unto you, they are inseparable.
Together they come, and when one sits alone with you at your board, remember that the other is asleep upon your bed.
Verily you are suspended like scales between your sorrow and your joy.
Only when you are empty are you at standstill and balanced.
When the treasure-keeper lifts you to weigh his gold and his silver, needs must your joy or your sorrow rise or fall.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 23/05/2021 19:28
Một người đàn bà thưa: xin hãy nói về buồn vui.
Người đáp:
Niềm vui các ngươi là nỗi buồn lộ chân tướng.
Trong cùng một giếng nơi trổi tiếng cười các ngươi lại thường đầy lệ các ngươi.
Có khác được chăng?
Nỗi buồn càng khắc sâu vào các ngươi bao nhiêu thì bấy nhiêu niềm vui các ngươi càng chứa được thêm.
Há không phải chén đựng rượu nho các ngươi chính là chén bị nung trong lò gốm sao?
Và há không phải đàn tì bà xoa dịu hồn các ngươi chính là gỗ bị dao khoét đó sao?
Khi sung sướng, hãy nhìn sâu vào hồn mình và các ngươi sẽ thấy đó chỉ là điều đã gieo buồn rầu nay đem sung sướng lại cho các ngươi.
Khi buồn rầu, lại nhìn vào lòng mình và các ngươi sẽ thấy thực ra các ngươi đang khóc lóc điều từng là nguồn vui của mình.
Có vài người nói: “Vui cao cả hơn buồn” và những kẻ khác lại bảo: “Không, buồn mới cao cả hơn”.
Nhưng ta nói cùng các ngươi, hai điều ấy chẳng thể tách rời.
Chúng cùng đến, và khi điều này ngồi riêng với các ngươi nơi bàn ăn, hãy nhớ rằng điều kia đang ngủ say trên giường các ngươi.
Thực vậy, các ngươi bị treo tựa những đĩa cân giữa buồn vui.
Chỉ khi thành hư không các ngươi mới dừng lại và cân bằng.
Khi Đấng giữ kho báu nhấc các ngươi lên để cân vàng bạc người, thì buồn vui các ngươi buộc phải bổng hay trầm.