Thơ » Nga » Joseph Brodsky
Đăng bởi hảo liễu vào 28/04/2015 08:54
Белое небо
крутится надо мною.
Земля серая
тарахтит у меня под ногами.
Слева деревья. Справа
озеро очередное
с каменными берегами,
с деревянными берегами.
Я вытаскиваю, выдергиваю
ноги из болота,
и солнышко освещает меня
маленькими лучами.
Полевой сезон
пятьдесят восьмого года!
Узнаешь:
это — твое начало.
Еще живой Добровольский,
улыбаясь, идет по городу.
В дактилической рифме
еще я не разбираюсь.
Полевой сезон
пятьдесят восьмого года.
Я к Белому морю
медленно пробираюсь.
Реки текут на север.
Ребята бредут — по пояс —
по рекам.
Белая ночь над нами
легонько брезжит.
Я ищу. Я делаю из себя
человека.
И вот мы находим,
выходим на побережье.
Голубоватый ветер
до нас уже долетает.
Земля переходит в воду
с коротким плеском.
Я поднимаю руки
и голову поднимаю,
и море ко мне приходит
цветом своим белесым.
Кого мы помним,
кого мы сейчас забываем,
чего мы стоим,
чего мы еще не стоим;
вот мы стоим у моря,
и облака проплывают,
и наши следы
затягиваются водою.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 27/04/2015 08:54
Trời trắng bệch
Vần xoay mãi trên đầu.
Đất dưới chân
Bạc phơ kêu cót két.
Bên trái toàn cây. Bên phải
Lại mặt hồ
Với bờ bao bằng đá
Với bờ bao bằng gỗ.
Tôi kéo, tôi rút
Chân mình khỏi đầm lầy
Và mặt trời rọi lên tôi đây
Từng chùm tia sáng nhỏ.
Mùa thực địa
Năm năm mươi tám đó!
Ngươi sẽ biết:
Với ngươi là điểm khởi đầu.
Dobrovolsky còn sống
Mỉm cười đi dạo phố.
Tôi trẻ ngây thơ
Chưa thuộc luật trắc bằng.
Mùa thực địa
Năm năm mươi tám đó.
Tôi chậm rãi
Đến bờ Bạch Hải.
Theo hướng bắc sông trôi
Nước ngập ngang lưng —
Các chàng trai lặn lội.
Đêm trắng trên đầu
Sáng nhẹ ánh lân tinh.
Tôi đi tìm.Tôi tu luyện thân mình
Thành con người.
Và chúng tôi tìm thấy,
Chúng tôi lên bờ.
Nhẹ thổi ngọn gió xanh lơ
Tới chỗ chúng tôi.
Đất hoà cùng với nước
Thành sóng lăn tăn trôi.
Tôi giơ tay
Và ngẩng cao đầu,
Và biển tới đón tôi
Bằng mầu trắng trên ngọn sóng.
Chúng ta nhớ những ai,
Và những ai ta quên lãng,
Ta xứng đáng với những gì
Và còn gì nữa chưa xứng đáng?
Đây ta đứng bên bờ biển,
Và mây lờ lững trôi ngang
Và những dấu chân ta
Sóng nước che nhoà.