Chưa có đánh giá nào
Ngôn ngữ: Tiếng Đức
2 bài trả lời: 1 bản dịch, 1 thảo luận
1 người thích

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 29/03/2007 15:25, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 10/06/2012 15:13

Der König von Thule

Es war einst ein König in Thule,
Gar treu bis an das Grab,
Dem sterbend seine Buhle
einen goldnen Becher gab.

Es ging ihm nichts darüber,
Er leert' ihn jeden Schmaus;
Die Augen gingen ihm über,
So oft trank er daraus.

Und als er kam zu sterben,
Zählt' er seine Städt' im Reich,
Gönnt' alles seinen Erben,
Den Becher nicht zugleich.

Er saß beim Königsmahle,
Die Ritter um ihn her,
Auf hohem Vätersaale
Dort auf dem Schloß am Meer.

Dort stand der alte Zecher,
Trank letzte Lebensglut
Und warf den heil'gen Becher
Hinunter in die Flut.

Er sah ihn stürzen, trinken
Und sinken tief ins Meer.
Die Augen täten ihm sinken,
Trank nie einen Tropfen mehr.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Thái Bá Tân

Ngày xưa ở Phula
Một ông vua vĩ đại
Có chiếc cốc, món quà
Của người yêu để lại.

Khi uống từ cốc vàng
Trong những lần đại tiệc,
Vua lại nhớ đến nàng
Với nỗi lòng thương tiếc.

Và trước lúc qua đời
Cả ngai vàng, châu ngọc
Vua cho hết mọi người,
Chỉ còn chừa chiếc cốc.

Rồi vua đem hoàng cung
Tới lâu đài tráng lệ
Bên biển, lần cuối cùng
Mở tiệc to vui vẻ.

Nâng cốc rượu trên tay
Uống một hơi, sau đó
Vua vứt chiếc cốc này
Xuống biển xanh sóng vỗ.

Khi chiếc cốc vừa rơi
Chạm lên đầu sóng trắng,
Vua lập tức lìa đời,
Chiếc cốc chìm lẳng lặng.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Nguyên bản tiếng Đức

Der König von Thule

Es war einst ein König in Thule,
Gar treu bis an das Grab,
Dem sterbend seine Buhle
einen goldnen Becher gab.

Es ging ihm nichts darüber,
Er leert' ihn jeden Schmaus;
Die Augen gingen ihm über,
So oft trank er daraus.

Und als er kam zu sterben,
Zählt' er seine Städt' im Reich,
Gönnt' alles seinen Erben,
Den Becher nicht zugleich.

Er saß beim Königsmahle,
Die Ritter um ihn her,
Auf hohem Vätersaale
Dort auf dem Schloß am Meer.

Dort stand der alte Zecher,
Trank letzte Lebensglut
Und warf den heil'gen Becher
Hinunter in die Flut.

Er sah ihn stürzen, trinken
Und sinken tief ins Meer.
Die Augen täten ihm sinken,
Trank nie einen Tropfen mehr.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời