Sói và Cáo: láng giềng có hại
Xem chuyện ông Chủ trại sau này
Cáo rình gà vịt đêm ngày
Nhưng người nhốt kỹ bó tay nhịn thèm
Rằng: “Chó đen dám xem thường tớ
Dạo suốt ngày nhọc bở hơi tai
Mà không được chút “ngửi hơi”
Trong khi Chủ nó thảnh thơi làm giàu
Bao Gà thiến thành hào thành bạc!
Gà mái tơ: thịt nạc trứng ngon!
Còn ta, Cáo nổi tiếng khôn
Sung sướng lắm mới được con trống già!
Tại sao trời sinh ta là Cáo?
Liệu hồn! Ta chẳng dạo uổng công!”
Căm thù, chọn một đêm đông
Người, Gà, Chó ngủ, ấm không biết gì!
Đầu hôm, Chủ không đi coi cửa
Then không cài sơ hở là đây!
Cáo mừng, đẩy cửa vào ngay
Cắn cổ trống mái, chết đầy một sân!
Sáng hôm sau, Chủ nhân mới rõ
Mới hay đêm tai hoạ gớm ghê!
Chuồng Gà hết chẳng còn gì?
Chỉ còn lông, máu, tử thi tơi bời!
Trước cảnh ấy, Mặt trời lui gót!
Không nỡ nhìn chết chóc, đau lòng!
Liên tưởng trận Apôlông
Một đêm giết giặc, xác chồng ngọn cây!
Cáo ta sau dịp may có một
Cắn cổ Gà, tha nốt về hang
Nhìn Gà rơi rớt dọc đường
Chủ nhân đau xót, đoạn trường đòi phen!
Rằng: “Đồ chó! Mực đen ăn hại!
Ít ra mày cũng phải sủa lên
Để tao nghe thức dậy liền
Thì Cáo phải chết đâu nên nỗi này!”
Chó rằng: “Tôi xin Thầy bớt nóng
Nếu đầu hôm Người đóng cửa chuồng
Thì đâu có cảnh tang thương?
Lỗi này không phải tại thằng Chó đen!
Trong ổ ấm, ngủ quên có thể
Sao thầy quên chuyện kể ngày xưa
Lính canh ngủ gật ngủ gà
Vua thì đại lượng ngài tha đánh đòn?”
Nhưng ai thèm nghe con Chó rách
Đang cơn điên ngài xách hai tai
Trói vào cột giết chết tươi
Thôi thì thoát kiếp một đời gia nô

Anh làm chủ ngủ sau tất cả
Tận mắt xem cửa đã khoá chưa?
Đừng trông vào mắt người ta
Gặp việc quan trọng chớ cho uỷ quyền


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)