Thơ » Pháp » Jean de La Fontaine » Ngụ ngôn » Tập 5
Đăng bởi hongha83 vào 11/03/2009 20:10, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi karizebato vào 20/05/2009 04:17
Un vieux renard, mais des plus fins,
Grand croqueur de poulets, grand preneur de lapins,
Sentant son renard d’une lieue,
Fut enfin au piège attrapé.
Par grand hasard en étant échappé,
Non pas franc, car pour gage il y laissa sa queue;
S’étant, dis-je, sauvé sans queue, et tout honteux,
Pour avoir des pareils (comme il était habile),
Un jour que les renards tenaient conseil entre eux:
«Que faisons-nous, dit-il, de ce poids inutile,
Et qui va balayant tous les sentiers fangeux?
Que nous sert cette queue? Il faut qu’on se la coupe:
Si l’on me croit, chacun s’y résoudra.
- Votre avis est fort bon, dit quelqu’un de la troupe;
Mais tournez-vous, de grâce, et l’on vous répondra.»
A ces mots il se fit une telle huée,
Que le pauvre écourté ne put être entendu.
Prétendre ôter la queue eût été temps perdu;
La mode en fut continuée.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 10/03/2009 20:10
Một con Cáo "cáo" hơn mọi Cáo
Mõm nhai gà gặm thỏ rành nghề
Một hôm xấu hổ ê chề
Ăn trộm sa bẫy
Đuôi lìa khỏi thân
Nghĩ mà cực nhăn nhăn nhó nhó
Nghĩ mà ê cảnh đứt đuôi ra
Tiếng đồn lan khắp gần xa
Cáo liền nghĩ cách bầy ra họp hành
Để chữa thẹn, Cáo liền sáng kiến
Khuyên cả đàn vứt bỏ đuôi đi
Giữ cái đuôi ấy làm gì
Chẳng ra chổi quét, chẳng ra thịt thừa!
Cả bầy Cáo lạ gì Cáo nọ
Chẳng thèm nghe, la ó ầm lên
Một con cất giọng mỉa thêm:
"Xin quay lưng lại cho chiêm ngưỡng nào
Mốt này mới đẹp làm sao"
Cáo cộc xấu hổ lủi vào rừng sâu
Một con cáo chẳng may bị kẹp đuôi vào bẫy, trong lúc giãy giụa, nó bị cụt cả đuôi, còn lại có độc một mẩu cuối. Mới đầu nó xấu hổ quá không dám lộ diện trước những con khác cùng đàn. Nhưng cuối cùng nó quyết ý, đã chẳng may thì phải sượng mặt và triệu tất cả các con cáo khác đến một cuộc họp toàn thể để cùng bàn một sáng kiến do nó đề xướng. Khi cả đàn tụ hội đông đủ, cáo đề xuất ý kiến là tất cả đều nên vứt bỏ đuôi đi.
Nó chỉ ra rằng có đuôi quả là bất tiện khi bị kẻ thù, tức là chó, săn đuổi hoặc khi muốn ngồi trò chuyện, nó mới vướng làm sao. Đi lại mà phải mang cái gánh nặng vô tích sự ấy thật chẳng lợi lộc gì.
"Nghe hay đấy", một con cáo già nói, "nhưng tôi cho rằng nếu không tình cờ mà bị mất đuôi thì chắc gì anh đã khuyên chúng tôi bỏ món trang sức của chính mình.
(Phạm Khải Hoàn dịch)