Thơ » Pháp » Jean de La Fontaine » Ngụ ngôn » Tập 6
Esope conte qu’un Manant,
Charitable autant que peu sage,
Un jour d’Hiver se promenant
À l’entour de son héritage,
Aperçut un Serpent sur la neige étendu,
Transi, gelé, perclus, immobile rendu,
N’ayant pas à vivre un quart d’heure.
Le Villageois le prend, l’emporte en sa demeure,
Et sans considérer quel sera le loyer
D’une action de ce mérite,
Il l’étend le long du foyer,
Le réchauffe, le ressuscite.
L’Animal engourdi sent à peine le chaud,
Que l’âme lui revient avecque la colère.
Il lève un peu la tête, et puis siffle aussitôt,
Puis fait un long repli, puis tâche à faire un saut
Contre son bienfaiteur, son sauveur et son père.
Ingrat, dit le Manant, voilà donc mon salaire ?
Tu mourras. À ces mots, plein de juste courroux,
Il vous prend sa cognée, il vous tranche la Bête,
Il fait trois Serpents de deux coups,
Un tronçon, la queue, et la tête.
L’insecte sautillant cherche à se réunir,
Mais il ne put y parvenir.
Il est bon d’être charitable ;
Mais envers qui ? c’est là le point.
Quant aux ingrats, il n’en est point
Qui ne meure enfin misérable.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 31/08/2008 21:35
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 09/03/2009 22:35
Ê-dốp kể bác nông phu nọ
Thương người nhưng ít có trí khôn
Đúng vào buổi sáng mùa đông
Một mình lối xóm lòng vòng dạo chơi
Thấy rắn lạnh sóng soài trên tuyết
Thân cứng đờ sắp chết đến nơi
Không hề tính chuyện lỗ lời
Nhặt ngay rắn, chạy một hơi quay về
Đặt con vật gần kề bếp lửa
Nó ấm dần rồi cựa quậy mình
Lát sau rắn đã hồi sinh
Cùng cơn thịnh nộ thình lình bốc cao
Thổi phì phì ngóc đầu hung dữ
Cuộn mình toan nhay bổ vào người
Vào người cứu nó đấy thôi
Vào người cha đẻ, vào người ân nhân
Bác nông phu định thần quát khẽ:
"Đồ vong ân bội nghĩa đây mà
Cách này để trả công ta?
Mày đáng tội chết, không tha được mày"
Nói dứt câu lòng đầy căm giận
Bác cầm rìu chặt rắn làm ba
Ba khúc giãy giãy lấy đà
Toan chắp liền lại nhưng mà uổng công
Thương: tốt, nhưng phải thương đúng chỗ!
Kẻ phụ ơn dù có làm gì
Chết không nhắm mắt một khi.
Gửi bởi nlongism ngày 22/07/2020 16:20
Người làng với con rắn
Coi trong cổ truyện Phan sa,
Có tên rẫy bái cũng là người nhơn.
Vụng điều tình thiệt so hơn,
Mùa đông ngày nọ, dời chơn dạo vườn.
Một thân chơn tuyết đầu sương,
Chợt xem thấy Rắn giữa mương nằm dài.
Lạnh queo, tê cứng, thảm thay!
Mau tay bắt lấy đem ngay vào nhà.
Cạn lòng không biết lo xa,
Để gần hơi lửa thoắt đà ấm thân.
Tỉnh hồn rồi lại vong ân,
Cất đầu hút gió, mình quần bỏ đi.
Nghịch cùng người cứu tức thì,
Vậy nên kẻ ấy thì kỳ thở ra:
“Bạc ôi! Khen khéo thưởng ta!
Mấy đà muôn chết, ai tha mạng mầy.”
Dứt lời, xách rựa phân thây,
Chặt lia hai rựa, chia rày làm ba:
Đầu, đuôi, khúc giữa rẻ ra,
Rắn còn dảy dót, hiệp mà đặng đâu!
Việc làm suy trước nghĩ sau:
Biết người biết mặt, biết đâu đặng lòng.
Đoàn vô ngãi, lũ bất trong,
Cùng đời chết khổ, ai hòng xót thương.