Chưa có đánh giá nào
2 bài trả lời: 1 bản dịch, 1 thảo luận

Một số bài cùng tác giả

Đăng bởi hongha83 vào 09/07/2008 19:48, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 09/03/2009 21:18

Qui parle ?

Qui parle ? ça parle
ça parle dans les canaux rouges
il manque des contients
de hautes fleurs soyeuses
et du silence sachant glisser
sous le feuillage des bambous

contre
nous allons buter de plus en plus contre
puisque j'accepte me voici double
avec des sens contradictoires
des paroles d'une terre qui
et des regrets qui ne savent plus mourir
jetant à l'imprévu de voraces sursauts
buissons d'éclairs sur le pont claques
dans le visqueux sous les couteaux
cabrements appel agonie chaque soir
il manque une eau où l'on glissa

chair ouverte jusqu'au noyau
sanguinolent de la détresse
jours communs peurs
tête baissée des hommes simples.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoàng Hưng

Ai nói? Cái ấy nói
cái ấy nói trong những con kênh đỏ
thiếu các lục địa
có những bông hoa óng ả trên cao
và thiếu sự lặng im biết trượt
dưới vòm lá tre

vấp phải
chúng ta sẽ ngày càng vấp phải
bởi tôi không chấp nhận thế rằng tôi hai mặt
với những giác quan mâu thuẫn
những lời lẽ của một mảnh đất
và những ân hận không còn biết chết
tuỳ hứng vứt đi những bột phát tham tàn
những tia chớp um tùm trên cầu những cái vỗ
trong chất nhầy dưới những con dao
những cú lồng lên tiếng gọi cơn hấp hối mỗi chiều
thiếu một làn nước cho ta trượt

thịt mở đến tận hạt nhân
vấy máu của khốn cùng
những ngày thường những nỗi sợ
đầu cúi của những con người bình dị


Các nhà thơ Pháp cuối thế kỷ XX/ NXB Hội nhà văn, 2002
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Nguyên bản tiếng Pháp

Qui parle ?

Qui parle ? ça parle
ça parle dans les canaux rouges
il manque des contients
de hautes fleurs soyeuses
et du silence sachant glisser
sous le feuillage des bambous

contre
nous allons buter de plus en plus contre
puisque j'accepte me voici double
avec des sens contradictoires
des paroles d'une terre qui
et des regrets qui ne savent plus mourir
jetant à l'imprévu de voraces sursauts
buissons d'éclairs sur le pont claques
dans le visqueux sous les couteaux
cabrements appel agonie chaque soir
il manque une eau où l'on glissa

chair ouverte jusqu'au noyau
sanguinolent de la détresse
jours communs peurs
tête baissée des hommes simples.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời