Thơ » Pháp » Jean Moréas
Quand pourrai-je, quittant tous les soins inutiles
Et le vulgaire ennui de l’affreuse cité,
Me reconnaître enfin, dans les bois, frais asiles,
Et sur les calmes bords d’un lac plein de clarté!
Mais plutôt, je voudrais songer sur tes rivages,
Mer, de mes premiers jours berceau délicieux:
J’écouterai gémir tes mouettes sauvages,
L’écume de tes flots rafraîchira mes yeux.
Ah, le précoce hiver a-t-il rien qui m’étonne?
Tous les présents d’avril, je les ai dissipés,
Et je n’ai pas cueilli la grappe de l’automne,
Et mes riches épis, d’autres les ont coupés.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 08/10/2024 17:02
Tháng ngày nghĩ quẩn với lo quanh
Chán cảnh nhàn cư giữa thị thành
Rừng thẳm về đi ta sống lại
Mặt hồ êm ả nước long lanh
Ngắm biển hàng giờ chưa tỉnh mộng
Chiếc nôi huyền diệu những ngày thơ
Chập chờn trước gió, mòng kêu thảm
Mát mắt ngàn năm sóng dội bờ
Có gì mới lạ mùa đông sớm?
Quà tặng xuân qua phá tán rồi
Trái ngọt vào thu chưa được nếm
Lúa vừa trĩu hạt nặng tay ai?