Những âm điệu từ dương cầm tuôn chảy
Như từ trà thơm hơi nóng bay lên
Ngây ngất về vuốt mặt tôi run rẩy
Trăm cuộc sống về đuổi đời tôi trong tim

Giọng Mác-ta văng vẳng ở bên
Sao mờ ảo, giọng nàng xưa không thế
Vật kỷ niệm từ nàng tôi không mang gì hết
Nhìn lặng cây đàn đôi mắt tôi trầm ngâm

Trước mắt tôi đôi môi nàng run run
Tôi đã đi xa, đi xa biết mấy
Những kỷ niệm đang cùng nhau trỗi dậy
Kỷ niệm từ nàng ôi mãnh liệt, vì sao?

Tôi phải đi đâu? Xa xôi chẳng đỡ đau
Những âm điệu từ dương cầm tuôn chảy
Như từ trà thơm hơi nóng bay lên


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)