Thơ » Nga » Ivan Bunin
Đăng bởi bruce lee vào 02/03/2008 20:53, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi karizebato vào 14/04/2009 00:39
И ветер, и дождик, и мгла
Над холодной пустыней воды.
Здесь жизнь до весны умерла,
До весны опустели сады.
Я на даче один. Мне темно
За мольбертом, и дует в окно.
Вчера ты была у меня,
Но тебе уж тоскливо со мной.
Под вечер ненастного дня
Ты мне стала казаться женой...
Что ж, прощай! Как-нибудь до весны
Проживу и один - без жены...
Сегодня идут без конца
Те же тучи - гряда за грядой.
Твой след под дождем у крыльца
Расплылся, налился водой.
И мне больно глядеть одному
В предвечернюю серую тьму.
Мне крикнуть хотелось вослед:
"Воротись, я сроднился с тобой!"
Но для женщины прошлого нет:
Разлюбила - и стал ей чужой.
Что ж! Камин затоплю, буду пить...
Хорошо бы собаку купить.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi bruce lee ngày 01/03/2008 20:53
Và bóng đêm, và mưa, và gió thổi.
Trên mặt gương nước lạnh đã bao lần
Tất cả chết trước khi mùa xuân tới,
Cả khu vườn cũng rụng lá chờ xuân.
Trong nhà nghỉ ngoại ô, xa thành phố,
Anh một mình, gió luồn qua cửa sổ.
Chiều hôm qua em tới thăm, tuy thế
Hình như em hơi gợn chút buồn rầu.
Và chập tối, anh thấy ta như thể
Là vợ chồng đang hạnh phúc cùng nhau,
Cũng chẳng sao, cho đến mùa hoa nở
Anh sẽ cố sống một mình không vợ...
Còn hôm nay, suốt cả ngày mây xám -
Vẫn là mây hôm trước - lại bay về.
Dấu chân em in trước hiên đen xạm,
Bị xoá nhoà vì nước ngập, lá che.
Thật đau nhói trong lòng anh là lúc
Ngồi một mình, ngắm sương giăng mờ đục
Anh những muốn kêu thật to: "Quay lại!
Anh van em..." Nhưng phụ nữ thường tình
Khi không yêu, đâu còn nghe phải trái.
Anh chỉ còn là kẻ đáng coi khinh.
Thôi, đành chịu. Anh nhóm lò, sau đó...
Hay có lẽ cần nuôi con chó nhỏ?
Gửi bởi hảo liễu ngày 29/04/2015 10:57
Gió, mưa và bóng tối dâng đầy
Trên mặt nước mênh mang lạnh cóng.
Xuân chưa đến, nơi đây không sự sống.
Xuân chưa đến, nơi đây vườn trụi trơ.
Tôi một mình trong nhà nghỉ ngoại ô
Giá vẽ tối, gió lùa vào cửa sổ.
Mới hôm qua em vẫn còn ngồi đó,
Nhưng bên tôi em buồn quá đi thôi.
Đến cuối chiều một ngày đầy mưa gió
Tôi đã tưởng như em là vợ tôi...
Đành chia tay! Còn lại một mình thôi
Tôi gắng sống chờ mùa xuân – không vợ...
Ngày hôm nay đến vô tận mây trôi
Vẫn những mây đen nặng nề đẫm nước
Bên thềm vắng dấu chân em hôm trước
Nhạt nhoà dần rồi mưa gió rửa trôi.
Một mình tôi, tôi đau xót khôn nguôi
Nhìn bóng chiều xám mờ rồi buông khuất.
Tôi những muốn gào theo em da diết
"Quay lại đi! Anh quen có em rồi!"
Nhưng phụ nữ không vấn vương quá khứ
Nàng hết yêu – tôi thành kẻ lạ ngay.
Làm gì đây? Tôi đốt lò, mở rượu...
Tính chuyện mua con chó nhỏ mai này.
Trên mặt nước hoang vu lạnh giá
Trời tối mờ, gió thoảng, mưa bay.
Cuộc sống lụi tàn khi xuân chưa tới đây,
Xuân chưa tới - những vườn cây trơ trụi.
Trong nhà nghỉ ngoại ô mình tôi ở lại
Sau giá vẽ tối tăm, cửa sổ gió lùa.
Em còn bên tôi vừa mới hôm qua
Nhưng tôi thấy quả là em buồn nản.
Vào buổi tối của một ngày u ám
Em dường như đã thành vợ của tôi...
Đành vậy, chia tay! Tôi tạm sống đơn côi
Không có vợ - đến khi mùa xuân tới…
Hôm nay vẫn những đám mây đen ấy
Cuồn cuộn bay - vần vũ khắp bầu trời.
Dấu chân em trên thềm trước nhà tôi
Đã nhoà nhạt, nước mưa tràn xoá hết.
Và mình tôi nhói đau nhìn da diết
Vào bóng chiều mờ mịt xám đen.
Tôi muốn kêu vọng tới trời em:
“Hãy trở lại, chúng mình từng gắn bó!”
Nhưng với phụ nữ có đâu quá khứ:
Em hết yêu - tôi thành kẻ lạ rồi.
Đành vậy! Tôi sẽ đốt lò và uống...
Chắc phải mua chó nhỏ bạn bầu thôi.