Đăng bởi Tung Cuong vào 05/04/2020 07:59
Ты знаешь, я сижу и улыбаюсь,
Хотя стекают слёзы по щекам…
Сама себе, мой мальчик, удивляюсь,
Какое счастье Бог отмерил нам.
Хоть снова ты со мною распрощался,
Предателем жестоко обозвал…
Ты для меня единственным остался,
Кому не раз ещё вручу кинжал,
Которым можешь ранить бесконечно…
Любовь – она не может не прощать.
То жизнь, увы, не будет длиться вечно,
А вот любовь – её не оборвать…
Она не умирает от обиды,
От горьких слов, молчания в ответ…
Умрёт, что под любви скрывалось видом,
И в сердце том, где чувств серьёзных нет.
Ты говорил, что разочаровался.
Ой, было б очаровываться чем…
Не раз об этом в ссорах повторялся.
Всё так! Где нет меня, там нет проблем.
Тебя держать я права не имею.
Как говорят: кто любит – не уйдёт.
Тебе нужна послушнее, скромнее,
Спокойнее, а не вот это вот…
Ты говорил, что я капризной стала…
Что надо бы эмоции сдержать.
Но баловал ведь ты меня сначала.
Меня ль за это нужно наказать?
В любви к тебе до капли растворяюсь,
Ведь мы с тобою душами близки…
Ты знаешь, я сижу и улыбаюсь,
А сердце еле бьётся от тоски…
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 05/04/2020 07:59
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 05/12/2022 19:35
Anh biết đấy, em đang ngồi cười mỉm,
Dù lệ rơi trên má chảy dòng dòng...
Em ngạc nhiên vì em, anh biết không,
Hạnh phúc mà chúa ban cho ta thật lớn.
Dù anh lại bỏ em một lần mới,
Anh gọi em là phản bội, vẻ dã man...
Người duy nhất là anh, mà em
Nhiều lần nữa, còn đưa dao cho đâm giết.
Dao có sẵn, anh còn gây thương tích...
Tình yêu không thể không thứ tha.
Trời, đâu dài được mãi cuộc đời ta,
Mà tình yêu làm sao chia cắt nổi...
Không chết được tình yêu vì giận dỗi,
Vì những lời cay đắng, vì im lặng thay trả lời
Chết tình yêu núp danh nghĩa vì yêu rồi,
Tình cảm chứa trong tim không sâu đậm...
Anh đã nói, anh hoàn toàn vỡ mộng.
Ôi, ước gì làm anh được say mê...
Hơn một lần cãi vã, anh nhắc lại nhắc đi.
Chỉ cần vắng em, mọi vấn đề biến mất.
Giữ anh mãi là quyền em không có thật,
Theo người đời: ai ở lại mới thực yêu thương.
Anh cần người phải ngoan ngoãn, khiêm nhường,
Phải bình tĩnh, chứ em thường này nọ...
Anh hay nói, tính em ngày một khó…
Đáng lẽ ra phải nén cảm xúc hơn.
Nhưng lúc đầu, chính anh chiều chuộng em.
Sao giờ lại lôi em ra trừng phạt?
Yêu anh lắm, em tan ra cùng kiệt,
Vì hai ta thật thân thiết tâm hồn.
Anh biết rồi, em đang mỉm cười luôn,
Mà sâu thẳm ngập nỗi buồn da diết...