Đăng bởi Tung Cuong vào 13/11/2021 16:12
Толпились люди возле входа в рай
И верили, что есть места по блату.
Вдруг ангел, посмотрев куда-то вдаль,
Сказал: “Вот он действительно богатый.
Без очереди мы его возьмём.
Прошу вас расступиться, дать дорогу.
Он наконец-то в свой вернётся дом.
Он так давно просил об этом Бога”
И начала толпа протестовать.
Они немало накопили тоже.
Кто предлагал свой дом взамен отдать.
Кто говорил: «Возьми машину, Боже...»
Но подошёл к двери седой старик
В обшарпанном плаще. В толпе вопросы:
«Так кто богат? Вот этот вот мужик,
У входа в рай стрелявший папиросы?
Он в жизни ничего не накопил!
Бедняк, что никому давно не нужен...
Но ангел эту речь остановил:
“Богатством мы в раю считаем душу!
В его глазах я вижу доброту
И смех детей, и внуков появленье.
Он на работе молча спину гнул,
Чтоб дома было счастье и веселье.
Ухаживал за женщиной своей,
Которая болела сильно очень.
А позже он, к несчастью, овдовел.
И пил, не просыхая, дни и ночи.
Кормил котов бездомных и собак.
Бродил по лужам, боль не принимая.
И он хотел попасть скорее в ад…
Но у него билет один – до рая.
Он за жены леченье всё отдал,
Когда в беде все люди отвернулись...
И в тот же миг богатым самым стал!
Был украшеньем ваших серых улиц.
И всё, что он у Господа просил,
Чтоб небеса однажды посветлели.
Невестку с сыном кто-то пьяный сбил…
Он в прошлом был так счастлив, в самом деле!”
Молчали люди возле входа в рай…
Там шёл старик, ромашки сжав руками.
Шептал в слезах: “Встречай, Валюша, Валь!
Я ж обещал прийти в твой рай с цветами”
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 13/11/2021 16:12
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 14/11/2021 16:22
Đám đông người đứng ngoài cửa thiên đàng.
Họ tin tưởng rồi có chỗ theo đường mờ ám.
Bỗng thiên thần nhìn về phía xa xa
Và nói:“Kia mới là người giàu thật sự.
Ta sẽ đón ông đi, miễn cho vụ xếp hàng.
Xin quý vị, hãy giãn ra, nhường đường cho ông lão.
Phút cuối cùng, ông trở về mái nhà mình.
Ông xin Chúa điều này từ lâu lắm.”
Và đám đông lên tiếng phản đối rào rào.
Họ tích góp lâu rồi không hề ít.
Người sẵn sàng đưa nhà đất ra đổi trao.
Kẻ thì nói:“Trời ơi, hãy nhận ô tô của tôi trước...”
Nhưng bước lại gần cửa là ông già bạc đầu
Mặc chiếc áo khoác rách sau, thủng trước.
Đám đông mới hỏi rằng:
“Ai giàu cơ? Cái ông mu gích này hả?
Đã bắn mẩu thuốc lá thừa bên cửa vào à?
Cả đời chẳng tích cóp được gì cả!
Bất hạnh thay, từ lâu có ai cần đến ông ta...”
Nhưng thiên thần cắt ngang lời ai đó:
“Trên thiên đàng, ta coi tài sản là tâm hồn!
Trong mắt ông, ta thấy đầy lòng tốt,
Có tiếng cười con cái, có đàn cháu đông vui.
Vào công việc, ông gò lưng, im lặng,
Để trong nhà được hạnh phúc, yên vui.
Ông gắng sức trông nom, chăm bẵm vợ,
Bà ốm đau, bệnh tật triền miên.
Rồi sau đó, không may, ông goá vợ
Và bắt đầu uống rượu, suốt ngày say.
Ông chăm chút mèo, chó hoang, vô chủ,
Vầy nước ngoài đường, không chấp nhận đớn đau.
Và ông muốn xuống địa ngục ngay, càng tốt.
Nhưng ông đã có một vé lên thiên đàng.
Ông bán hết của nả, chạy mười phương cứu vợ.
Khi gia đình mang hoạ, lắm kẻ bỏ nhà đi....
Và ông hoá giàu nhất từ giây phút đó!
Ông thành hình ảnh đẹp cho dãy phố xám xịt của các người.
Tất những thứ ông cầu xin nơi Chúa
Chỉ là mong Đấng cao xanh rọi sáng cho ông lấy một lần.
Có lúc rượu say, ông đánh con dâu với cháu,
Ông vẫn là người hạnh phúc thật sự trước kia!”
Người bên cửa thiên đàng đứng im, câm lặng
Chứng kiến ông già ôm hoa cúc dại trong tay.
Nước mắt chảy đầm đìa, ông nói khẽ:
“Bà Valia thân yêu ơi, mau ra đón tôi này,
Tôi đã hẹn ôm hoa lên thiên đường tìm bà đoàn tụ.”