Thơ » Áo » Ingeborg Bachmann
Đăng bởi sabina_mller vào 21/06/2008 04:32
Beim Hufschlag der Nacht, des schwarzen Hengstes vorm Tor,
zittert mein Herz noch wie einst und reicht mir den Sattel im Flug,
rot wie das Halfter, das Diomedes mir lieh.
Gewaltig sprengt der Wind mir auf dunkler Straße voran
und teilt das schwarze Gelock der schlafenden Bäume,
daß die vom Mondlicht nassen Früchte
erschrocken auf Schulter und Schwert springen,
und ich schleudre
die Peitsche auf einen erloschenen Stern.
Nur einmal verhalt ich den Schritt, deine treulosen Lippen zu
küssen, schon fängt sich dein Haar in den Zügeln,
und dein Schuh schleift im Staub.
Und ich hör deinen Atem noch
und das Wort, mit dem du mich schlugst.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi sabina_mller ngày 21/06/2008 04:32
Nghe tiếng gõ móng của màn đêm, con ngựa ô trước cổng
Trái tim em vẫn run rẩy như xưa, nó trao em một bộ yên cương
Đỏ như chiếc túi Điômê đã từng cho em mượn
Và ngọn gió phi trước em dữ dội trên con đường tối tăm
Rẽ món tóc xoăn đen của cây cối đứng yên trong giấc ngủ
Làm giật mình những trái cây đã ẩm ướt ánh trăng
Chúng nhảy nhót trên bờ vai, mũi kiếm
Và em quất ngọn roi
Lên một ngôi sao vừa tắt
Chỉ có một lần em dừng ngựa để hôn
Lên làn môi anh không chung thủy
Tóc anh vướng vào dây cương
Và chiếc giày của anh lê thân trong cát bụi
Hơi thở của anh, em vẫn còn nghe thấy
Và cả ngôn từ, anh dùng nó đánh em