Hồn rực sáng, yêu tràn não trẻ
Lửa tim đâu hổ với ngàn xưa!
Ngàn sau tình ái còn hơn thế?
Muôn thuở ngập yêu: bể, trời thơ.
Mây nắng ai quơ
vào cặp mắt
láy đen thăm thẳm tận trời xa
khiết tinh chắt lọc từ hương sắc.
Yêu là... mắt ấy chiếm hồn ta.
Ngọc ngà thầm toả dáng kiêu sa
nến rọi lung linh ánh nhạt nhoà.
Trời-đất-khí-thiêng gom tất cả
diệm sơn rung chuyển, lửa giao hoà.