Tình yêu, điều bày đặt?
Chợt sét động ái tình
đúng lúc, lắng tim mình:
trên đời, yêu có thật.
Chuông khuya chất ngất bầu không
thương nhau thảng thốt cõi lòng xốn xang.
Chợt thuyền cặp bến Trăng vàng
gió vô tình gió, thổi bàng hoàng mây.
Nếp nhà, ân đức đủ đầy
yêu nhau đằm thắm, bề dày cao sang.
Đến thời chung sống đàng hoàng
thuỷ chung, nồng cháy, mơ màng bồng lai.
Con tim vượt mọi chông gai
sắc thời gian đổi, chẳng sai lời nguyền
tim yêu đằm thắm dịu hiền
kiên trung chung thuỷ, chẳng quên chẳng hèn.
Yêu thương càng đậm càng êm
mạnh hơn sấm sét, an nhiên âm thầm.
Phận duyên trắc trở, lặng câm
tình yêu đích thực không than, chẳng khùng.
Đã thề chịu khổ muôn trùng
cắn răng vượt lửa bùng bùng doạ thiêu.
Trời dành hậu vận ráng chiều?
ngời tim ánh ngọc tình yêu trọn đời.
Mây bay một đoá lẻ loi
đặt bày thương cảm, đến hồi đa đoan?
Rồi mai xa cách ngút ngàn
đa đoan dẹp bớt, êm dần khúc nhôi.
Bồn chồn, dạ những bồi hồi
sắp giờ ly biệt kim rơi lệ sầu
kim giây tí tách nỗi đau
hỏi ngày tái ngộ? Phép mầu kiếp sau!
Cảm thương, canh cánh lo âu
làm sao nên nỗi, làm sao thế này?
Kiếp hoa một đoá thương thay
đặt bày thương cảm, thêm dày trái ngang.
Lời xưa rủ rỉ ngỡ ngàng
mơn man gió núi, thơm thầm bờ sương
rừng khuya lau lách ‘dư hương’
suối thu róc rách câu thương nhớ người.
Kể từ ly biệt mưa rơi
hằng năm tháng ấy gió trời se se
thổi trăng suông loãng đầu hè
khiến người trần thế tái tê đợi chờ.
Đèn điện cũng khi mờ khi tỏ
riêng lòng ai lửa nhớ luôn hồng
đêm mơ, ngày tưởng cháy lòng
nhớ người, nhớ nết, nhớ dòng dư âm.
Lửa sém lòng, tình nín câm
yêu như sấm sét, lặng thầm lệ tuôn.
Đàn chùng đã chớm đeo buồn
lửa sầu từ đất bập bùng liêu xiêu.
Cung đàn da diết nỗi yêu
xin đừng luyến láy 'Thuý Kiều phận duyên'.