Trở rét, canh khuya đọc Nguyễn Du
Trang thơ trở rét tự bao giờ
Mới năm lăm tuổi thân tê lạnh
“Thôi được!” Người đi, buông bút thơ
“Thôi được!” lời chi quá xót xa
Nỗi đau dồn nén buốt thiên hà
Người sang thế giới bên kia, hẳn
Lòng chẳng hề nguôi đau cõi ta