Thơ » Việt Nam » Cận đại » Huỳnh Thúc Kháng
Đăng bởi tôn tiền tử vào 21/10/2020 17:05
回首河山夢未醒,
忽敎奇想入冥冥。
楚江有客攜孤劍,
蜀道何年遣五丁。
萬縷春蠶心不死,
千年故塚鬼無靈。
郢中只解巴人曲,
白雪歌成獨自聽。
Hồi thủ hà sơn mộng vị tinh,
Hốt giao kỳ tưởng nhập minh minh.
Sở giang hữu khách huề cô kiếm,
Thục đạo hà niên khiển ngũ đinh.
Vạn lũ xuân tàm tâm bất tử,
Thiên niên cố trủng quỷ vô linh.
Dĩnh trung chỉ giải Ba nhân khúc,
Bạch tuyết ca thành độc tự thinh.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 20/10/2020 17:05
Ngảnh lại non sông giấc mộng nồng,
Khiến người tơ tưởng giữa mênh mông.
Sông sâu khách đã mang gươm tếch,
Núi hiểm năm nào mở nẻo thông?
Muôn mối tơ tằm lòng chết chửa,
Ngàn năm mả cổ quỷ thiêng không?
Ba nhân khúc nọ nhiều người hoạ,
Bạch tuyết ca rồi chỉ ngóng trông.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 01/07/2021 18:29
Sơn hà ngoảnh lại giấc mơ nồng,
Tơ tưởng khiến người lạc cõi không.
Sông Sở khách cầm thanh kiếm lẻ,
Năm nào xứ Thục mở đường thông?
Tơ tằm muôn mối lòng chưa chết,
Mả cổ ngàn năm quỷ hiển không?
Khúc nọ ba nhân nhiều kẻ hoạ,
Ca thành Bạch tuyết tự mình trông.