Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Huỳnh Mẫn Đạt
Đăng bởi Vanachi vào 11/01/2008 15:55
Tuy rằng muôn cẩu có ân ba,
Răng rụng, lâu năm nó phải già.
Bởi đuổi hươu Tần nên mỏi gối,
Vì lo khỉ Sở mới chùn da.
Không ai trấn Bắc ngăn bầy cáo,
Ít kẻ nhờ Tây giữ đứa tà.
Mạnh mẽ như xưa còn xốc vác,
Bây giờ yếu đuối hết xông pha.