Tặng Bảo Định Giang

Quê tôi đó: mặt trông ra bể
Đóm hải đăng tắt, loé đêm đêm
Con đê cát đỏ cỏ viền
Leng keng nhạc ngựa ngược lên chợ Gò
Ruộng vây quanh, bốn mùa gió mát
Lúa nàng keo chói rực mặt trời
Ao làng: trăng tắm, mây bơi
Nước trong như nước mắt người tôi yêu
Quê tôi sớm sớm, chiều chiều
Lao xao vườn mía
Mái lá khoan thai thở làn khói nhẹ
Những chị, những em má núng đồng tiền
Nọc cấy, tay tròn, nghiêng nón làm duyên.

Véo von điệu hát cổ truyền
(Tre thôi khúc khích, mây chìm lắng nghe):
“- Hò... ơ... Trai Biên Hoà luỵ gái Gò Me
Không vì sắc lịch, mà chỉ vì mê giọng hò...”

Ôi, thuở ấu thơ
Cắt cỏ, chăn bò
Gối đầu lên áo
Nằm dưới làn me, nghe tre thổi sáo
Lòng nghe theo bướm, theo chim
Mạ non cong vắt lưỡi liềm
Lá xanh như dải lụa mềm lửng lơ.

Ôi, vui sao những lễ hội đình chùa
Rước sắc cuối năm, giựt giàn tháng bảy
Thân áo vá quàng lại thay vạt mới
Hẹn hò..., đổi guốc... trao khăn
Trống giục thâu đêm, gối bỏ không nằm
Tóc bạc nghe kinh, tuổi xanh tình tự
Tôi, sáu tuổi trong lòng bà, hớn hở
Xem tuồng “Đoạt Võ Trạng Nguyên”
Để ra về mơ mãi chuyện thần tiên
Moi đất sét nặn quả chuỳ Nguyên Bá.

Ôi những tháng mưa dầm lạnh giá
Đường làng thụt móng chân trâu
Tre, cau phờ phạc
Cánh cò... mặt nước... đồng sâu
Hai bên hàng xóm têm trầu
Áo tơi, nón lá gọi nhau đổ lờ
Những trưa nắng thơm mùa gặt hái
Mái đình cong... cu gáy xa xa
Con đê nắng đổ chói loà
Me xanh toả bóng, gió hoà trong cây
Già phanh áo, gối tay, ríu mắt
Gái dụm đầu bói Lục Vân Tiên
Trai làng kính cẩn ngồi yên
Giọng ông tôi lại cất lên kể rằng:
“- Cửa Cần Giờ vào năm khởi nghĩa
Sóng Cần Giờ đỏ khé máu tươi
Gò Công oanh liệt một thời
Ông Trương... Đám-lá-tối-trời,... đánh Tây!...”

Ruộng Gò Công cò bay thẳng cánh
Ao Gò Me nước gánh không vơi
Đất lành màu mỡ sinh sôi
Nếp than nấm rạ... làng tôi vẫn nghèo.
Trước khi nhắm mắt thân yêu
Bà tôi dám ước mơ nhiều hơn đâu
Một vuông khăn đỏ bịt đầu
Nợ nần truyền kiếp trông vào con thơ.
Ôi Gò Me,
Các bác, các cô
Các dì, các cậu
Mồ hôi muối trắng hai vai áo
Đêm không đèn, húp cháo thay cơm
Nhặt từng hạt lép trong rơm
Nhìn bầu sữa cạn, thương con héo gầy
(Lúa đâu dám phụ người cày
Nhà ai ngói đỏ, lẫm đầy lúa khô)
Qua Đường lưới cá, mò cua
Ngó con sông bạc mà lo phận nghèo!

           *

Quê hương tôi bao nhiêu thay đổi
Ngọn tầm vông, nón cói buổi đầu
Trong lòng đất nước khổ đau
Đứng lên không một sức nào chuyển lay
Chín năm chúng ruồng, vây, giết, đốt
Chín năm ta diệt bốt, gài chông
Máu Trương Công Định anh hùng
Qua tay Đảng, rót vào lòng nhân dân.

Trên đất Bắc xanh mầm hy vọng
Đêm như ngày, tôi ngóng từng tin
Gò Công đẫm máu biểu tình
Gò Me, tuy vắng trống đình bao năm
Tắt tiếng hát đêm trăng hò hẹn
Chỉ còn vang tiếng biển thét gào
Lòng dân chung thuỷ, cần lao
Vẫn nguyên như thuở ban đầu đứng lên
Tôi sung sướng nghe tim đập mạnh
Nhịp cùng bao hình ảnh xa xưa:
...Tôi nằm trên võng mẹ đưa
Có chim cu gáy giữa trưa hanh nồng
Tiếng ai vút đầu bông lúa chín
Gió dìu vương xao xuyến bờ tre:
“- Hò ơ... Trai Biên Hoà luỵ gái Gò Me
Không vì sắc lịch, mà chỉ vì mê giọng hò!...”
Chị tôi má đỏ thẹn thò
Giã me bên trã canh chua ngọt ngào.

           *

Thơ tôi như chiếc hôn đầu
Gò Công yêu dấu, đâu nào má em?!...


1956


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]