Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Hoàng Nguyễn Thự
四十頭鬚漸漸班,
逢時沒奈此屯艱。
三餘此日成吾拙,
十畝之間與子還。
難得固窮君子守,
易於不善小人閒。
平生抱負將何事,
卻顧稱呼只厚顏。
Tứ thập đầu tu tiệm tiệm ban,
Phùng thời một nại thử truân gian.
Tam dư thử nhật thành ngô chuyết,
Thập mẫu chi gian dữ tử hoàn.
Nan đắc cố cùng quân tử thủ,
Dị ư bất thiện tiểu nhân gian.
Bình sinh bão phụ tương hà sự,
Khước cố xưng hô chỉ hậu nhan.
Bốn mươi tuổi râu tóc dần dần điểm bạc
Gặp buổi gian nan này biết làm sao
Sự học miệt mài ngày nọ đã khiến ta thành vụng dại
Trong khoảng mười mẫu ruộng kia đành cùng con cái trở về
Khó có thể làm người quân tử giữ được khí tiết lúc khốn cùng
Dễ trở thành kẻ tiểu nhân làm điều xấu xa khi nhàn rỗi
Điều suy nghĩ hàng ngày là rồi đây sẽ làm được gì
Nghĩ lại lời người ta xưng hô mình chỉ thấy mặt dày xấu hổ
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 03/05/2022 15:48
Râu tóc bốn mươi đã bạc dần
Nên gì giữa buổi lắm gian truân
Ba thời mài bút thành thô vụng
Mười mẫu cùng con liệu tảo tần
Quân tử khốn cùng sao trọn tiết
Tiểu nhân nhàn hạ dễ hư thân
Ngày ngày suy ngẫm làm chi nhỉ
Nghe tiếng xưng hô thấy ngại ngần.