Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hoàng Liên Sơn
Đăng bởi Hoàng Liên Sơn vào 22/08/2014 11:12, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoàng Liên Sơn vào 23/08/2014 17:34
(Kính tặng thời hoa niên của tôi và các bạn ở trường PTTH chuyên Thái Bình)
Khi đêm tối trùm lên khu tập thể
Dãy bên kia mới sáng ánh đèn
Phòng bên kia thấp thoáng bóng người
Hôm nay bạn ấy ở lại rồi!
Sách vở thành nhạt nhẽo quá đi thôi
Đầu lởn vởn tóc mai xoăn và đôi môi trái tim như cười khi đang nói
Dăm bảy bận đứng lên, đến bận bước ra ngoài.
Cái đầu giường sắt tròn là chỗ tôi ngồi hàng giờ không thấy mỏi
Giữ khoảng cách thật xa như lo mắc lỗi
Cuộc chuyện không tạm ngưng dù gió thổi tắt đèn.
*
* *
Sớm mai bạn kéo áo làm duyên
Cũng vạt áo từng bị đinh móc toạc ra khi nhảy trên bàn học
Ánh mắt tôi lúng túng tìm vỏ bọc
Bạn lại ngó đăm đăm như tránh chỗ lội bên thềm.
Giữa cuốn sách mượn nhau bỗng thêm một cái tên
Vẫn của bạn nhưng thay phần đệm khác
Từ những câu đùa dai và mẩu giấy trả lời nanh ác
Chợt có ngày thành tình bạn lung linh!
*
* *
Một hôm bạn để trống ghế quen
Không dám hỏi ai chỉ đoán hay đang ốm
Liều tìm phố, tìm đường, tìm xóm
Ra chỉ bận việc nhà, việc cũng đã xong xuôi.
Bạn đón tôi, môi trái tim tươi cười
Đứng trước gió hong khô đầu vừa gội
Vạt áo ẩm không che niềm bối rối
Cằm chẻ ơi tớ đã đến đây rồi!
*
* *
Tình cờ thôi, tôi hay nhắc tên người
Bí mật nhiều cất làm sao hết nổi
Lung linh quá những điều thầm nói
Bạn thấy gì trong đáy mắt tôi không?