Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hoàng Cầm » Cô gái nước Tần (1949)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 14/01/2024 16:28
Lính dẫn Huyền Cơ vào. Nàng bị trói bằng một dải lụa đỏ. Tần Vũ chăm chú nhìn, nhận ra người yêu, dáng đau đớn ngồi phịch xuống ghế.
Tần Vũ:
Huyền Cơ! Trời ơi! Tôi mê hay tỉnh?
Huyền Cơ đây… Có lẽ nào? nhất định
Ta mê rồi.
(gục mặt, không nhìn)
Huyền Cơ:
Vâng, chính thực Huyền Cơ
Đã vào tay Thái Bá, đến bây giờ
Về chịu chết dưới gươm thiêng công tử?
Huyền Cơ đây! Chàng nhìn cho biết rõ
Người yêu xưa trong mối loạn nhà Tần.
Tần Vũ, ngửng đầu:
Có ngờ đâu. Ta đau đớn vô ngần.
Vì quận chúa. Trời ơi! loài nghịch tặc!
Ngươi lui ra! Ngờ đâu ngày gặp mặt
Lại là ngày ân nghĩa đổi ra thù.
Huyền Cơ! Trời ơi! nhục nhã nghìn thu!
Ngươi tránh đi, ngươi ra ngay khỏi cửa,
Huyền Cơ! Còn nhìn nhau làm chi nữa?
Huyền Cơ:
Không, Huyền Cơ đã trở lại nước Tần.
Thiếp cúi xin công tử hãy bình tâm
Nghe thiếp kể…
Tần Vũ:
Không nghe lời giả dối.
Ta bắt ngươi hôm nay về chịu tội
Máu nhà ngươi đem rửa nhục nước Tần.
Ta không ngờ bao ngày tháng ái ân,
Ta nhắm mắt trong tình thương nỗi nhớ
Mà không biết đây chính là tặc nữ
Vũng bùn nhơ trong Vân Các huy hoàng.
Một con trùng, mầm loạn của giang san,
Con rắn độc nằm bên ngôi cửu ngũ.
Huyền Cơ, cười nhạt:
Thiếp cũng không ngờ ngày nay Tần Vũ
Đã mê man trong gấm lụa vàng son
Ai giết Tần? Ai làm loạn giang sơn?
Con rắn độc là ai? Chàng tỉnh lại
Mà xem kỹ trang sử Tần tê tái
Vì người sau làm tủi thẹn người xưa.
Tần Vũ:
Đừng nói nhiều vô ích, Tần Huyền Cơ.
Quỳ xuống đây nghe nước Tần kể tội.
Huyền Cơ:
Thiếp nhớ ngày xưa thường quì bên gối
Một người yêu là Tần Vũ tuổi xanh.
Mắt trong veo chưa vẩn bụi kinh thành
Mồi phú quí Tần Vương chưa bén lưỡi.
Một ngọn đèn khuya, tài năng chói lọi,
Tờ binh thư reo nhẹ dưới hoa đèn.
Đến bây giờ giấy trắng nhuộm mầu đen,
Chàng Tần Vũ đã làm nên danh tướng
Thờ kẻ tiểu nhân…
Tần Vũ:
Là ai?
Huyền Cơ:
Thiếp tưởng
Từ năm xưa Tần Vũ đã biết rồi?
Tần Vũ:
Ta biết gì? Nghịch nữ! Chết mà thôi!
Huyền Cơ:
Thiếp sẽ chết. Nhưng xin chàng mở mắt
Nhìn kỹ xem bao nhiêu lời son sắt
Của tiên hiền, đã rụng dưới mưu cơ.
Tần Liêu Vương hiểm độc có ai ngờ!
Tần Vũ:
Ngươi nói sao? Tần Liêu Vương hiền đức…
Huyền Cơ, cười mai mỉa:
Phải, hiền đức! Vì khôn ngoan rất mực
Đã vùi đầu Tần Vũ trong giàu sang.
Nên ngày Dần, năm Tý, đã ngang tàng
Giết Tử Thắng, cướp ngôi. Nhưng nói mãi
Thêm đau lòng… Chàng bây giờ mê mải
Đường công danh quên phận thiếp gian truân.
Cũng chỉ vì muốn dựng lại nước non Tần.
Tần Vũ dịu giọng:
Ngươi kể lại… Ai giết công tử Thắng?
Huyền Cơ:
Kể làm chi? Tần Huyền Cơ tội nặng,
Gươm vàng kia, chàng hãy giết ngay đi.
Thôi, hết rồi. Bao ngày tháng loạn ly
Chịu đau khổ và bây giờ chịu chết!
Tần lang ơi! Thiếp cúi đầu đợi chết.
(Nàng khóc rưng rức, quì bên gối Tần Vũ)
Tần Vũ cảm động:
Huyền Cơ!…
Huyền Cơ:
Không còn đâu nữa Huyền Cơ
Ngày ái ân không nhớ lại bao giờ,
Chỉ còn thấy một buổi mai oan nghiệt.
Thôi, Tần Vũ giết em đi là hết!
Tần Vũ:
Không! Huyền Cơ, em kể lại… Chao ôi
Ta biết đâu…
Huyền Cơ:
Em mỏi mệt lắm rồi!
Xin chờ chết.
Tần Vũ:
Nhưng ta cần biết rõ
Ai giết ai để tranh ngôi, bảo tộ?
Huyền Cơ, rền rĩ:
Em xót xa. Em buồn tủi bao nhiêu!
Tay ngọc ngà xưa chàng vẫn nâng niu,
Giờ đau rức dưới giây oan buộc tội!
Tần Vũ, nâng Huyền Cơ lên ghế và cởi trói:
Em ngồi đây. Vì em, ta cởi trói.
Kể ta nghe… (Một lát)
Huyền Cơ:
Hẳn chàng nhớ: Tiên vương
Đã truyền ngôi cho Tử Thắng…
Tần Vũ:
Lẽ thường
Con phải nối ngôi cha…
Huyền Cơ:
Nhưng Tử Xích
Là Liêu Vương bây giờ, người phản nghịch,
Tính hung hăng, cậy thế Tống Trang Công
Mượn binh về dày xéo lên non sông,
Giết Tử Thắng, cướp ngôi. Mà Tử Thắng
Là ai? Chàng biết không?
Tần Vũ:
Là anh ruột Huyền Cơ…
Huyền Cơ, thở dài:
Anh ruột tôi…
Tần Vũ:
Nhưng sự thật ngày xưa,
Thế Tử Thắng, sau một kỳ ốm nặng,
Chết trong cung. Vì giang sơn bỏ vắng,
Tống Trang Công nhân dịp tiến quân sang.
Phụ thân ta đánh đuổi lũ tham tàn,
Dựng Tử Xích làm vua, và tự đó
Thì nước Tần yên vui.
Huyền Cơ:
Chàng còn nhỏ,
Biết gì đâu. - Nhưng chính mẫu thân tôi
Dặn lại rằng Tử Xích muốn tranh ngôi,
Pha thuốc độc giết anh, vì mẹ hắn,
Người nước Tống…
Tần Vũ:
Ô, truyện đời quanh quẩn
Nếu Liêu Vương cậy thế Tống Trang Công
Đem ngoại binh dầy xéo lên non sông,
Thì Tần Quốc đâu bình yên, rực rỡ?
Em nhầm rồi…
Huyền Cơ:
Mẹ tôi, vì thương nhớ
Đã chết đi. Còn riêng một lầu mây,
Tôi thương anh, nhớ mẹ bao nhiêu ngày
Mà ân ái không làm khuây đau đớn.
Tần Vũ, chua chát:
À ra thế, Huyền Cơ ta vẫn tưởng
Đem tình yêu vùi lấp được lòng đau.
Ta mê say, đắm đuối có ngờ đâu
Ngươi nuôi mãi mối căm thù bé nhỏ
Để ngày nay đi mượn quân nước Sở
Định giả thù. Loài ác tặc nhát hèn!
Chỉ bo bo nghĩ đến nỗi hờn riêng
Mà quên hẳn non sông đầy khổ thống.
Huyền Cơ:
Còn Tần Vũ mê lầu cao, cửa rộng,
Làm bày tôi không biết trọng vua hiền.
Nước Tần này đâu tốt đẹp bình yên
Kể từ buổi Liêu Vương cầm quyền chính.
Người dân khổ chỉ cúi đầu đi lính,
Chết bao nhiêu ngoài quan ải lạnh lùng,
Để vua Tần mê tửu sắc trong cung.
Chàng nhớ xem: Tần Liêu Vương ích kỷ,
Đầm trong rượu biết bao nhiêu xương tuỷ!
Biết bao nhiêu huyết lệ của loài người!
Chất muôn từng cực khổ để vui chơi,
Trong giây phút huy hoàng và lộng lẫy.
Lụa ngũ sắc theo tiếng đàn run rẩy,
Lũ cung phi uốn éo cánh dâm thần.
Trên đống xương tàn bụi của muôn dân,
Bọn đại phu được rảnh tay bóc lột.
Nào bạc vàng, nào vườn tươi, ruộng đất,
Còn bao nhiêu kiếp ngựa kéo trâu cày.
Đem mồ hôi làm yến tiệc vui vầy
Cho lũ sói xa hoa vô liêm sỉ.
Sở Bình Vương cũng chỉ vì đại nghĩa,
Kéo quân sang hỏi tội đứa tham tàn.
Nhưng cũng may nhờ tài trí của chàng,
Thằng nghịch tử vẫn ngồi yên hưởng phúc.
Tần Vũ:
Đừng nói nữa, chính nhà ngươi phản quốc!
Vì thù riêng, nhờ binh lực Sở Vương
Đày nước Tần vào bể máu rừng xương!
Ngươi nhớ xem, bao nhiêu điều ai oán
Một năm ròng! Mà gây ra mầm loạn,
Chính là ngươi đi cầu viện ngoại bang,
Thân mẫu ngươi, em gái Sở Bình Vương,
Ta nhớ lắm.
Huyền Cơ:
Xin tướng quân nguôi giận.
Người biết nghĩ, ai không ôm mối hận,
Khi anh tôi, trưởng tử của Tiên vương
Bị giết đi. Thật trái hẳn đạo thường.
Vâng, mẹ tôi, tuy là người nước Sở,
Cũng chỉ mong non sông Tần rạng rỡ,
Mà mối thù Tử Xích ở bên lòng,
Bổn phận tôi là phải giả cho xong.
Tần Vũ:
Dù Tử Xích làm vua hay Tử Thắng,
Ta không biết, chỉ giang sơn là trọng.
Còn nhà ngươi chỉ nghĩ đến việc mình
Để nước Tần được sớm nổi đao binh.
Không có ta, không có muôn dũng sĩ,
Vì đất nước, vì muôn dân vững chí,
Dựng cờ Tần, đuổi giặc khỏi biên cương,
Thì Huyền Cơ dù tài sắc phi thường
Cũng không khỏi kiếp tôi đòi, trâu ngựa.
Đi theo giặc… Trời ơi…!
Huyền Cơ:
Chàng không rõ.
Ngày cuối thu khi sắp sửa từ trần,
Thì mẫu thân thổn thức dặn ân cần:
“Con phải trả mối thù cho Tử Thắng.”
Từ ngày đó thiếp vẫn nghe văng vẳng
Lời sót thương từ cửa mộ đưa về.
Được gặp chàng… Mùa xuân ấy say mê,
Thiếp chưa kịp trao đổi lời tâm sự.
Thì tháng tám đạo hùng binh nước Sở
Tiến sang Tần, đòi hỏi tội Liêu vương.
Thiếp chỉ là cánh nhạn lạc chiều sương,
Đành xa mãi rừng Tần…
Tần Vũ:
Và theo giặc!
Ta ngơ ngẩn theo vua về cõi Bắc,
Uổng công tìm ngươi, phản bội Huyền Cơ!
Ta có ngờ đâu trong họ nhà vua
Mà huynh đệ giết nhau, tranh quyền lợi!
Chính sự chưa yên, dân tình bối rối,
Thì nhà ngươi đi cõng rắn về nhà!
Tần Huyền Cơ! ngươi hãy giả lời ta:
Dù quyền chính có vào tay Tử Xích
Thì Liêu vương phải chăng là kẻ địch
Của Huyền Cơ?
Huyền Cơ:
Tử Xích giết anh tôi.
Tần Vũ:
Giết Thắng đi công tử Xích lên ngôi,
Thì Tử Xích cũng là em quận chúa.
Nếu chẳng may, đạo hùng binh nước Sở
Khi vào thành bắt được Tần Liêu vương.
Đem bêu đầu, thì quận chúa có thương?
Ai tài trí sẽ giữ gìn xã tắc?
Hay quận chúa dâng nước Tần cho giặc?
Huyền Cơ:
Mất Liêu vương thì đã có Long Nha
Là con trai Tử Thắng, tuổi mười ba…
Tần Vũ, cả cười:
Có Long Nha!… Đứa bé con thơ dại
Đã biết gì? Rồi nước Tần khổ ải
Sẽ đi làm tôi, tớ Sở Bình vương!
Nhưng cũng may, trên cây cỏ giang sơn,
Còn nung nấu những tấm lòng yêu nước
Đánh tan Sở, và đêm qua bắt được
Giặc trong nhà là quận chúa Huyền Cơ.
Ngươi biết không? Dân nước vẫn mong chờ
Ngày xử tội nhà ngươi. (Tuốt gươm định chém)
Ngươi phải chết!…
Huyền Cơ:
Tần Lang! Hãy khoan tay đừng vội giết…
Có lẽ nào chàng quên hẳn tình xưa!
Chàng thương em trên cõi thế bơ vơ,
Vì có chàng mới vui cùng năm tháng.
Trên Vân Các những bóng chiều bảng lảng
Thường dồn quanh nàng quận chúa héo hon.
Mẹ chết rồi, thân thiếp chịu cô đơn,
Ngày vắng vẻ, im lìm hơi khói lạnh,
Đêm đìu hiu từng dòng châu lấp lánh,
Khóc mẹ hiền mất hút trong chiêm bao.
Không có chàng, em sống được làm sao?
(Huyền Cơ nức nở)
Tần Vũ, thở dài:
Nhắc làm chi! Ta muốn quên, quên hết!
Chuyện tình duyên chỉ là dây oan nghiệt,
Nhắc làm chi thêm thẹn với lòng mình,
Kể từ ngày Tần, Sở nổi đao binh,
Đây tội ác của Huyền Cơ quận chúa!
(Ném tập cáo trạng trước mặt Huyền Cơ)
Đọc lại xem. Bao cuộc đời tan vỡ?
Máu thành sông. Xương thành núi. Vì ai?
Bao gia đình trôi giạt bốn phương giời,
Bởi vì đâu? Vì đâu? Vì một lẽ:
Là Huyền Cơ theo giặc giết dân Tần.
Huyền Cơ:
Bịa đặt rồi. Ai lừa dối tướng quân,
Gây thù oán giữa Huyền Cơ, Tần Vũ?
Tần Vũ:
Đó chính thực lời công khai quận chúa,
Lão tướng quân Thái Bá chép đêm qua.
Đọc lại đi… Ai tàn sát trẻ già,
Núi Nga Sơn còn nghiêng giời tội ác
Sông Vị Thuỷ ai phanh thây xé xác,
Những hài nhi? Ai đốt lửa biên thành?
Tiếng kêu thương chuyển động tới giời xanh,
Năm trăm lính chết thiêu trong ấp Thảo.
Có phải ngươi? Tần Huyền Cơ vô đạo,
Chỉ vì ngươi muốn giả thù xưa,
Mà non sông quằn quại đến bây giờ.
Loài phản nghịch! Mi đừng đem nước mắt,
Lừa dối ta. Hãy trông đây kiếm sắc
Của hồn oan trên chiến địa bơ vơ,
Gửi về đây báo oán Tần Huyền Cơ.
(định chém)
Huyền Cơ, đỡ tay Tần Vũ:
Tướng quân hãy bình tâm. Lời dối trá,
Viết vào đây do chính tay Thái Bá.
Vì Huyền Cơ nào phải một hung thần,
Mà làm nên tội ác với muôn dân.
Tần Vũ:
Nhưng sự thực còn hiển nhiên rõ rệt,
Tiếng than khóc đến bây giờ chưa hết.
Này rừng Vi, này Lạc Ấp, Thuỳ Cung,
Chưa phải mờ vết tích bọn tàn hung.
Huyền Cơ:
Không Huyền Cơ chỉ là người yếu đuối.
Khi quân Sở vào kinh thành đánh đuổi
Tần Liêu vương, thì chàng ở xa xôi
Có biết đâu Vân Các cháy ngang giời,
Thiếp chạy trốn, gặp Ngô Cầu nước Sở,
Bắt thiếp đi… Thiếp ngày đêm mong nhớ,
Không biết chàng trên yên ngựa về đâu.
Tần Vũ:
Ta về cùng dân chúng thương đau,
Ta về cùng muôn chàng dũng sĩ.
Về nước Tần vinh quang và hùng vĩ,
Còn Huyền Cơ về với Sở Bình Vương.
Huyền Cơ:
Vì thù riêng dù muốn giết Tần Vương,
Thiếp không phải người mượn binh nước Sở.
Trong bước điêu linh, tấm lòng tưởng nhớ,
Càng lênh đênh, càng tủi phận má hồng.
Chàng còn vui cung kiếm, nợ non sông,
Thiếp vò võ nơi biên thuỳ lạnh lẽo.
Một năm ròng, tấm lòng em khô héo,
Nhà không yên, bóng mẹ đuổi theo mình,
Loạn nước Tần thiếp chịu vết ô danh,
Nhà với nước, đều cùng không trọn nghĩa.
Mà người yêu xông pha nơi chiến địa,
Có bao giờ nhớ đến Huyền Cơ đâu!
Giây oan khiên giờ đã thắt ngang đầu,
Người bạc mệnh có khi nào oán hận.
Tần Vũ:
Một năm giời, tuy rằng ta lận đận,
Vì giang sơn, thường vẫn khóc Huyền Cơ.
Cánh hoa trôi lưu lạc đến bao giờ,
Sao quận chúa lại dạt về biên giới?
Sao quận chúa đi lầm đường lạc lối
Đưa kẻ thù dày xéo lên giang san?
Huyền Cơ:
Sở Bình Vương bị quân Tần đánh đuổi,
Đưa thiếp đi về tới Lũng Thành quan.
Thiếp nhận ra quân giặc Sở bạo tàn,
Nhớ Tần Vũ thường ngày đêm than khóc.
Càng biết rõ Sở Bình Vương hiểm độc,
Mượn thù riêng của cháu, khởi binh đao.
Tần Vũ:
Đó Huyền Cơ không thấy rõ rồi sao,
Sở đánh Tần, phải đâu vì đại nghĩa.
Huyền Cơ, quì, níu vạt áo Tần Vũ:
Chàng thương em trong lầu son gác tía,
Vì mẹ hiền ôm mối hận vô biên.
Tuổi còn xanh, lòng nặng những ưu phiền,
Vì Liêu Vương vẫn rắp tâm thù ghét.
Vương bạc ác, đã từ lâu muốn giết,
Cả Huyền Cơ.
Tần Vũ:
Không, quận chúa hiểu nhầm.
Có lẽ nào Tử Xích lại nhẫn tâm
Giết quận chúa.
Huyền Cơ:
Chàng mải mê cung kiếm,
Có bao giờ xét đến lòng gian hiểm
Của Liêu Vương (Khóc nức nở)
Thôi, phận thiếp thảm sầu,
Cánh hoa tàn còn biết gửi về đâu.
Tần Vũ, nâng Huyền Cơ dậy:
Huyền Cơ! Huyền Cơ! Tâm sự gì u uất,
Nói ta nghe. Nàng hãy lau nước mắt.
Một năm ròng, giờ lại ngắm dung nhan.
Ô Huyền Cơ đã trải mấy gian nan,
Mà phai nhạt đôi má hồng thủa trước.
(Xa xa vẳng đến tiếng hò reo và tiếng trống chiêng trong ngày hội kinh thành.)
Huyền Cơ:
Thôi bây giờ đã thành người phản quốc,
Thiếp chỉ mong được chết dưới gươm vàng.
Của tướng quân. Ồ, tiếng trống lừng vang,
Quân hò reo, mừng vui ngày thắng trận.
Thiếp có tội, thiếp là người bạc phận,
Xin đừng đưa thiếp đến cung Tần Vương.
Người nước Tần vui vẻ hát trên đường,
Riêng thiếp chịu phận lưỡi dao oan nghiệt,
Chàng, Tần Vũ, không đành tâm giết thiếp
Thì Huyền Cơ xin vĩnh biệt!…
(Rút gươm trên án định tự sát. Tần Vũ vội vàng đỡ lấy gươm.)
Tần Vũ:
Huyền Cơ!
Ta thương em!…
Huyền Cơ:
Chỉ một lưỡi gươm đưa,
Em được chết, chết trong tay Tần Vũ
Là mãn nguyện. Không mong gì hơn nữa.
Tần Vũ:
Không. Bấy lâu tội ác của Huyền Cơ.
Thường phải chăng lời bịa đặt vu vơ?
Huyền Cơ, nghẹn ngào:
Em sẽ chết. Sau khi em nhắm mắt,
Mảnh xác thừa xin nhờ chàng chôn cất
Cho hồn em được mát mẻ dưới hoàng tuyền,
Ngày ái ân xưa khỏi thẹn nhân duyên
Em chẳng xứng được thờ chàng mãi mãi,
Tần Vũ:
Huyền Cơ! Huyền Cơ hãy bình tĩnh lại.
Huyền Cơ:
Những ngày xưa, chàng hãy cố quên đi.
Nàng Huyền Cơ tội lỗi nhớ làm chi!
Tiếng hò reo!… (ngơ ngác nhìn ra ngoài)
Kinh thành mừng Tử Xích
Đã xây dựng một nước Tần vô địch.
Giết em đi! Tần Vũ! Giết cho xong!
Vì đàn ca và yến tiệc trong cung
Đang đợi chàng!
Tần Vũ:
Lẽ nào em phải chết?
Huyền Cơ:
Dù có sống, cũng gặp dây oan nghiệt
Buộc vào mình.
Tần Vũ:
Em lo ngại gì chăng?
Huyền Cơ, run rẩy:
Tần Liêu Vương!…
Tần Vũ:
Dù bạc ác kiêu căng,
Còn Tần Vũ!…
Huyền Cơ:
Vâng em chỉ còn muốn sống.
Vì chàng thôi! (lắng nghe sợ hãi)
Tiếng hò reo, tiếng trống.
Nổi tưng bừng! Tần chúa sắp vào đây.
Chàng giết em đi. Đừng để bàn tay
Của Tử Xích đem Huyền Cơ xé nhỏ.
Chàng! Chàng ơi! Em van chàng che trở,
Cho cánh hoa sắp rụng.
Tần Vũ: Không, Huyền Cơ,
Ngửng đầu lên! Em không chết bao giờ,
Còn Tần Vũ, còn tình yêu diễm lệ.
Một cánh tay đã chuyển rung bốn bể
Có lẽ nào không che nổi Huyền Cơ.
Huyền Cơ, giọng nỉ non:
Nhưng Liêu Vương thù oán tự ngày xưa
Sẽ theo đuổi và giết em cho được.
Huống chi bây giờ, mang danh phản quốc,
Thì Huyền Cơ đành phải chết, chàng ơi!
Còn phút giây em vĩnh biệt cõi đời,
Vĩnh biệt cả những ngày vui thủa trước.
Đâu giăng mọc thềm sương, chàng nhẹ bước
Đến bên em? - Đâu chén rượu quỳnh hoa
Em dâng chàng? - Đâu những buổi chiều tà,
Cùng ruổi ngựa qua rừng son núi biếc.
Thế là hết. Em cùng chàng vĩnh biệt.
Em xin chàng tha thứ cho Huyền Cơ
Vì yếu hèn không trọn vẹn tình xưa.
(Xa xa nổi lên một khúc nhạc véo von)
Chàng nghe chăng? Tiến ca chen tiếng nhạc
Từ cung điện Tần Vương? Em sẽ thác.
Mời chàng đi cho kịp hội kinh thành,
Em cũng mừng non nước rạng xuân xanh
Và xin chúc Tần Liêu Vương muôn tuổi,
Mời chàng đi. Kìa, những ai đón đợi
Ở bên thềm? Em sẽ chết, chàng ơi.
(Huyền Cơ như mê hoảng)
Tần Vũ:
Huyền Cơ! Em tỉnh lại. Ta hiểu rồi.
Ta ở đây cùng em và che trở
Cho em. Có gì đâu, em đừng sợ.
Huyền Cơ:
Nhưng quanh đây rộn rịp bước chân người,
Ngọn lửa mừng thắng trận bốc ngang giời.
Một lát nữa Tần Liêu Vương sẽ tới,
Tần Huyền Cơ phản nhà Tần, có tội.
Chàng xưa nay ăn bổng lộc Liêu Vương
Có thể nào bẻ gãy một thanh gươm,
Của Tần Chúa sắp giết em?
Tần Vũ:
Ta quyết
Không bao giờ để Huyền Cơ phải chết,
Em yên lòng…
Huyền Cơ:
Nhưng Tử Xích tham tàn.
Sẽ giết em, và sẽ giết cả chàng,
Dù Tần Vũ lập công đầu diệt Sở.
Tần Vũ:
Không bao giờ Tần Liêu Vương lại nỡ
Giết em đâu. - Còn Tần Vũ ngày nay.
Một thanh gươm chống giữ nước non này,
Ai giết nổi?
Huyền Cơ:
Tấm lòng chàng ngay thẳng,
Chắc không biết Tần Liêu Vương hiếu thắng.
Tính đa nghi. - Chàng có nhớ năm xưa,
Thân phụ chàng dựng hắn lên ngôi vua
Bị bạc đãi, phải sang nhờ nước Lỗ,
Ba năm ròng? Mãi về sau Quốc Phủ,
Tâu giùm cho, người mới được về Tần.
Tần Vũ:
Nhắc làm chi. Từ lúc ta cầm quân,
Coi nước trọng mà vương hầu là nhỏ.
Nên những việc xẩy ra, ta chẳng nhớ,
Chỉ miệt mài trong binh pháp, binh thư.
Bao chuyện triều đình, ta chỉ làm ngơ,
Mặc người khác bon chen đường danh lợi.
Không cần biết lòng Liêu Vương thay đổi,
Chỉ mong sao giữ vững nước non Tần.
Huyền Cơ:
Chàng không phòng xa thì hoạ đến thân
Như Thạch Vệ phải chết oan ngày trước.
Vì Liêu Vương là ông vua bạo ngược,
Đã giết anh thì có thể giết công thần.
Tần Vũ:
Ta chỉ vì hạnh phúc của muôn dân
Chưa nghĩ đến phận mình.
Huyền Cơ:
Chàng phải nghĩ,
Từ bây giờ. Tần Liêu Vương ích kỷ,
Không bao giờ thương xót đến muôn dân.
Thiếp van chàng, vì cơ nghiệp nhà Tần,
Vì dân tộc, vì đời chàng quí báu,
Vì Huyền Cơ đã mất hai dòng máu,
Vì thương em, chàng phải giết…
Tần Vũ, giật mình:
Giết Liêu Vương?
Em nói sao?
Huyền Cơ:
Là một việc rất thường,
Ta trừ bỏ một hôn quân vô đạo.
Tìm minh chúa…
Tần Vũ:
Nhưng các quan sẽ bảo:
Là nghịch thần, tiếng xấu để nghìn thu.
Huyền Cơ:
Chàng nghĩ nhầm. Chàng giết một ông vua,
Mà tất cả mọi người đều muốn giết
Thì thiên hạ sẽ nhớ người hào kiệt.
Và triều thần sẽ kính phục mà theo,
(Tiếng xôn xao rất gần)
Chàng thấy không, ngoài cửa tiếng quân reo
Liêu Vương đến!… Thiếp đành tâm chịu chết.
Chàng ở lại cõi trần, nhưng phải giết,
Tần Liêu Vương, thì nước mới bình yên
Gươm vàng đây! Tần Vũ! Tuốt gươm thiêng
Giết em đi…
Tần Vũ:
Không! Huyền Cơ phải sống.
Hai tay ta quyết từ nay mở rộng
Giữ đời em, như một bức tường thành.
Huyền Cơ:
Sống làm chi cho uổng phí ngày xanh,
Chết bây giờ trong tay chàng thương xót
Còn hơn sống trong lòng đau lửa đốt,
Và một mai chết nhục, chết âm thầm
Trong bàn tay Tử Xích… hận nghìn năm.
Tần Vũ, giọng cương quyết:
Em chớ ngại. Nếu Liêu Vương muốn giết
Tần Huyền Cơ, thì cánh tay hào kiệt
Sẽ vì em mà đâm chết hôn quân.
Huyền Cơ, hé miệng cười:
Có thật chăng! Em sung sướng vô ngần!
Chàng! Tần Vũ! Em thờ chàng mãi mãi.
(Tiếng nhạc ngựa ron tàn rồi tắt ở ngoài cửa, Huyền Cơ hốt hoảng)
Kìa. Ngựa ai tới bên thềm?
Dù là ai, Quận Chúa cũng yên.
(Thái Bá vào đứng sững giữa cửa tay nưng bộ tam ban triều điển)